- Hừ!
Thấy hắn nhảy ra, yêu cầu đơn đả độc đấu. Phùng Thịnh hừ lạnh một tiếng, bất quá cũng không có cự tuyệt:
- Hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi biết, cái gọi là đệ nhất cao thủ Thanh Sơn Bộ như ngươi cũng không chịu nổi một kích!
Nói xong hắn bước lên trước một bước, lại đánh thẳng ra một quyền.
Một quyền này đường đường chính chính, cương mãnh vô cùng, giống như cự chùy gõ vào, không có bất kỳ hoa chiêu nào. Thế nhưng lại mang theo lực lượng khiến cho không người nào có thể tránh né được.
- Bán bộ Phong vương?
Hắn vừa ra quyền thì Nhiếp Vân đã lập tức nhìn ra được thực lực.
Không ngờ tới Phùng Thịnh này lại giống như Quán Lăng, đều là cường giả Bán bộ Phong vương, thực lực như vậy ở trong Hỗn Độn đại dương tuyệt đối là dưới một người trên vạn người, mà ở chỗ này, đôi bên chỉ có thể coi như là bình thường mà thôi.
- Hắc hắc, chỉ sợ ngươi sẽ phải khóc lóc cầu xin tha thứ!
Đối phương đồng ý đơn đả độc đấu cũng đúng như mong muốn của Quán Lăng. Hắn cười lạnh một tiếng, cũng là đánh ra một quyền nghênh đón.
- Ách?
Thấy hành động của Quán Lăng, Nhiếp Vân có chút sửng sốt.
Dựa theo phương pháp chiến đấu bình thường, chiêu số của Phùng Thịnh đường đường chính chính, làm cho không người nào có thể ngăn cản được. Lúc này Quán Lăng nên lựa chọn né tránh mới đúng chứ? Một khi cỗ lực lượng cương mãnh này của đối phương biến mất, khi đó động thủ lần nữa thường thường sẽ có thể tạo ra một ít hiệu quả làm ít công to.
Sao lại... Vị Quán Lăng này nhìn thấy lực lượng của đối phương cương mãnh, không ngờ lại còn dùng chiêu số cương mãnh như vậy để đối chọi?
Chẳng lẽ lực lượng của người này so với hắn còn mạnh hơn?
Loại phương pháp cứng rắn va chạm này chỉ có thể dùng khi thực lực bản thân vượt xa đối phương mà thôi. Mà Nhiếp Vân đã cẩn thận quan sát, cho dù Quán Lăng có mạnh thì cũng sẽ không vượt quá đối phương quá nhiều, chẳng lẽ còn có thủ đoạn gì đó để ẩn nấp hay sao?
Trong lòng nghi ngờ, hắn cũng không có xuất thủ mà chỉ lẳng lặng quan sát một phen.
Bất quá, loại quan sát này cũng không có kéo dài quá lâu thì hắn đã không khỏi im lặng một trận.
Hai người đang đối chiến trước mắt ầm một cái, hai nắm tay đụng chạm vào nhau, sau đó đồng thời lui về phía sau mấy bước, trên mặt hai người hiện lên vẻ đỏ ửng.
- Hừ!
Dường như Quán Lăng biết rõ đạo lý tiên hạ thủ vi cường, lòng bàn chân vừa mới ổn định lại thì đã lần nữa đạp vào mặt đất, nhanh chóng vọt lên phía trước.
Rầm rầm ầm!
Từng quyền từng quyền không ngừng công tới Phùng Thịnh ở trước mắt hắn.
Lại nhìn một hồi, Nhiếp Vân có chút dở khóc dở cười.
Chiêu số chiến đấu của hai người hết sức đơn giản, mặc dù cũng có kỹ xảo, thế cũng rất đơn sơ. Nếu như đem chiêu số của Nhiếp Vân so sánh với hoàng cung sang trọng, như vậy loại phương thức chiến đấu này của bọn họ chính là nhà lá!
Như vậy cũng giống như Nhiếp Vân có tuyệt kỹ như Lục mạch thần kiếm, Giáng long thập bát chưởng ở trong người, lúc này lại đang xem một đám côn đồ đang đánh nhau ngoài đường vậy.
Mặc dù lực lượng của côn đồ không kém, thế nhưng cũng không có bao nhiêu kỹ xảo gì đáng nói. Không nói tới chiêu số đơn giản, mà còn có trăm ngàn chỗ hở, đừng nói là hắn bây giờ, cho dù đổi thành bất kỳ một vị Chúa Tể nào ở trong Hỗn Độn đại dương tới đây. Sợ rằng đều rất dễ tìm được sơ hở ở trên người bọn họ, sau đó sẽ chuyển bại thành thắng!
- Lúc chiến đấu với đám người Bách Triết kia, chiêu số của đối phương tinh diệu, thậm chí còn mang theo lực lượng vượt qua ba nghìn đại đạo... Có lẽ không phải là vũ kỹ trong thế giới này lạc hậu, mà là... Thanh Sơn Bộ, Lạc Sơn Bộ ngăn cách với đời
quá lâu, lĩnh ngộ đối với chiến đấu của bọn họ. Nhiều nhất cũng chỉ có thể tích lũy được từ trên người động vật bị săn giết, không có tạo thành được hệ thống.
Trong lòng Nhiếp Vân suy đoán.
Hắn đã từng chiến đấu qua với đám người vương giả có máu tươi màu vàng, Bách Triết, biết chiêu số của bọn họ tinh diệu, so với hắn cũng không kém hơn chút nào. Thậm chí còn chỉ hơn chứ không bằng, như vậy cũng đã giải thích rõ, người của thế giới này cũng không phải giống như hai người trước mắt hắn lúc này. Chỉ biết dùng bản năng thân thể để chiến đấu, không hiểu vũ kỹ gì.
Như vậy chỉ có một giải thích duy nhất, có thể chính là chỗ này cách xa thế giới loài người, cho nên bọn họ cũng không học được vũ kỹ lợi hại gì cả.
Khó trách trước đó động tác của vị Uyển nhi tiểu thư kia cứng ngắc, để hắn tiện tay đã có thể chế ngự được. Hóa ra cũng không phải là thực lực quá kém, mà là vũ kỹ của toàn bộ bộ lạc bọn hắn đều cực kỳ kém hỏi, rất là thiếu thốn.
Nếu như để cho Uyển nhi biết suy nghĩ của hắn bây giờ, nhất định sẽ phun một ngụm máu tươi ra ngoài. Bị tức giận tới chết.
Ở trong mắt sinh linh Hoàn Vũ Thần Giới bọn hắn, nhân tài trong tiểu thế giới là từ nơi thấp kém, trình độ không bằng thế giới bọn họ, kết quả... Người sinh trưởng ở nơi này như bọn họ lại còn bị nhìn khinh bỉ...
Khi trong lòng Nhiếp Vân đang có suy đoán thì chiến đấu trước mắt cũng đã tới trình độ rất là ác liệt.
Mặc dù không có vũ kỹ cao minh, thế nhưng song phương chiến đấu lại có lực lượng vô cùng hung mãnh. Thời gian chiến đấu không lâu nhưng song phương đã có máu từ trong mép chảy ra. Hiển nhiên thực lực ngang nhau, trong thời gian ngắn cũng không có ai có thể chiến thắng được đối phương.
- Chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? Nếu như chỉ có chút bản lĩnh này, như vậy hôm nay các ngươi ở lại chỗ này đi.
Quán Lăng thân ở tuyệt cảnh, hơn nữa thực lực bản thân lại cao hơn đối phương một tia, càng đánh càng hăng. Miệng rít lên một tiếng, nắm tay mang theo khí lưu công kích tới, khiến cho đối phương khó có thể chống đỡ được.
- Đáng chết, đây là ngươi tự mình tìm chết...
Bị đối phương liên tục đánh trúng mấy quyền, dường như Phùng Thịnh cũng đã nổi giận, hắn tức giận tới mức sắc mặt đỏ lên, gân xanh trên đầu không ngừng nhô lên.
Sưu!
Bàn tay đút vào trong ngực, một cái bao tay màu xám bạc lập tức rơi vào trong lòng bàn tay của hắn.
- Vật của Phổ Thiên nhất mạch?
Nhìn thấy cái bao tay này, lông mày của Nhiếp Vân khẽ nhíu một cái.
Cái bao tay này vừa mới xuất hiện thì hắn đã cảm thấy có một đạo ý niệm như có như không, đang muốn chiếm đoạt khắp nơi. Giống như lúc hắn nhìn thấy đám người Bách Triết vậy.
Xem ra cái bao tay này nhất định có liên quan với những người kia.
Có lẽ, chính là bởi vì có loại chỗ dựa này cho nên Phùng Thịnh mới dám ồ ạt đánh
tới đây.