Nhiếp Vân biết đối phương không thể nào vô cớ nói như vậy, nhất định còn có chuyện muốn nói. Lúc này hắn cũng không hỏi nhiều nữa mà chờ đợi đối phương nói ra. Quả nhiên Điêu Vịnh do dự một chút, sau đó mới nói tiếp:
- Cơn cốc đó mặc dù chúng ta chỉ mới đi qua một lần, thế nhưng thủy chung vẫn cảm thấy chỗ đó không đơn giản! Không chỉ là bởi vì nguyên nhân Cầu Long Thú!
- Không đơn giản? Sao lại nói như vậy?
- Ta cũng không biết, là một loại cảm giác, Nếu như Nhiếp Vân không ngại thì nên tới đó một chút. Cho dù mười năm trước Cầu Long Thú đã tổn thương nguyên khí nặng nề, không có cách nào giết chết chúng ta. Nhưng dù sao chúng ta cũng đã giết chết hài tử của nàng, loại cừu hận khắc cốt ghi tâm này. Thanh Sơn Bộ, Lạc Sơn Bộ lại có khoảng cách không xa, vì sao nó lại một mực không tới báo thù cơ chứ?
Điêu Vịnh nói.
Nhiếp Vân có chút sửng sốt.
Đối phương không nói thì hắn còn không có chú ý. Thế nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, quả thật là như vậy.
Lúc đó cho dù nguyên khí của Cầu Long Thú mẫu đã bị tổn thương nặng nề, dù không giết được hai người, để cho bọn họ trốn, mười năm cũng đã đủ khôi phục. Thế nhưng nhiều năm như vậy vì sao vẫn còn chưa tới báo thù?
Mối thù giết hài tử không đội trời chung, nhất là loại Vương thú này. Bản thân bọn chúng đã có tôn nghiêm rất cao, cường giả chém giết không dám báo thù thì cũng thôi đi. Thế nhưng bị nhân vật như hai con con kiến hôi giết chết thân nhân. Nếu như không báo thù, quả thực là không thể tưởng tượng nổi!
Nếu nói không tìm được Phùng Chấn thì càng không có thể. Bởi vì hắn uống máu của Cầu Long Thú, trong cơ thể đã có khí tức của Cầu Long Thú, giống như đèn sáng trong đêm tối vậy. Nếu như nói không tìm được, chuyện này không có khả năng!
- Cho nên ta hoài nghi ở trong sơn cốc có thứ gì đó. Kiềm chế Cầu Long Thú, khiến cho nó không có cách nào rời đi được... Dù là có thâm cừu đại hận thì cũng không có biện pháp để đi báo!
Điêu Vịnh đem suy đoán của mình nói ra.
Hắn có thể nghĩ ra được điểm này, cũng không phải là nói hắn thông minh hơn đám người Nhiếp Vân. Chủ yếu là sau cái sự kiện kia, hắn luôn luôn lo lắng Cầu Long Thú trở lại trả thù. Kết quả đã đợi nhiều năm như vậy, thế nhưng Cầu Long Thú cũng không có tới. Cho nên khó tránh khỏi hắn suy nghĩ nhiều như vậy.
- Có đạo lý, như vậy sơn cốc đó cách nơi này bao xa?
Nghe thấy Điêu Vịnh nói như vậy, Nhiếp Vân cũng có chút động tâm, hắn cảm thấy sơn cốc không đơn giản, trong lòng có xung động muốn đi qua nhìn một chút.
- Chỉ có một ngày đường, thực lực của hai vị mạnh như vậy, nếu như toàn lực đi tới đó mà nói. Chỉ cần một hai giờ đã có thể tới đó được.
Điêu Vịnh nói.
- Đã như vậy, việc này không nên chậm trễ, chúng ta lên đường đi!
Nhiếp Vân đứng dậy nói.
Nếu đã tính toán đi thì cũng không nên do dự.
- Muốn đi nơi nào vậy? Chẳng lẽ không mang theo ta đi sao?
Đoàn người đã chuẩn bị xong, đang định động thủ thì đã nghe được một tiếng cười vang lên. Lúc quay đầu nhìn lại thì Nhiếp Đồng đã đi tới.
- Ngươi đã thành công?
Thấy dáng vẻ của Nhiếp Đồng, hai mắt của Nhiếp Vân sáng lên.
Đệ đệ bế quan, là vì đột phá cảnh giới Vương giả thượng phẩm, lúc này đi ra cũng tương đương với đã thành công.
- Ca ca... Ca ca đã nhìn thấu? Thực lực của ca ca...
Nhiếp Đồng cũng không trả lời câu hỏi của Nhiếp Vân, mà là nhìn về phía hắn, hai con ngươi của hắn sắp rơi xuống mặt đất.
Hắn cảm ngộ lực lượng của Hoàn Vũ Thần giới mà thuận lợi đột phá, đạt tới cảnh giới Vương giả thượng phẩm. Vốn hắn tưởng rằng tốc
độ của mình đã rất nhanh rồi, thế nhưng dù có nằm mơ cũng không nghĩ tới, vị ca ca này của hắn còn nhanh hơn!
Trước khi bế quan, thực lực của ca ca hắn còn bị phong ấn áp chế, thân bị trúng kịch độc, mà bây giờ... Chẳng những đột phá Phong vương sơ kỳ mà còn thành công tấn cấp lên trung kỳ, ngay cả độc cũng đã được giải.
Hắn bất đắc dĩ lắc đầu một cái, Nhiếp Đồng có chút cảm giác thất bại.
Khó trách khi còn ở tỏng Hỗn Độn đại dương, vô số người nói tới không thể so tốc độ tu luyện với ca ca hắn. Bây giờ nhìn lại, quả thật là như vậy!
- May mắn mà thôi.
Dường như sợ Nhiếp Đồng nói nhiều, tinh thần của Nhiếp Vân khẽ động một cái, sau đó lại đem chuyện mới vừa rồi xảy ra truyền qua. Để cho đệ đệ biết chuyện Phí Đồng nhận nhầm người cùng với ân oán của đám người Điêu Vịnh.
- Còn có thể như vậy được sao?
Tiêu hóa xong tin tức mà hắn truyền tới, Nhiếp Đồng không ngừng nháy mắt, nhìn về phía ca ca, vừa liếc nhìn Phí Đồng một chút. Trong đầu không khỏi cảm thấy có chút hôn mê.
Đùa giỡn gì chứ?
Ca ca từ nhỏ lớn lên với hắn, tại sao có thể là hoàng tử gì được chứ?
Mặc dù vẻ mặt tràn ngập cổ quái, thế nhưng hắn cung biết ca ca thừa nhận là hoàng tử nhất định là có dụng ý của mình, cho nên hắn cũng không nói thêm gì nữa.
Nhiếp Đồng xuất quan, Nhiếp Vân đã có lòng tin lớn hơn. Mọi người cxung không do dự nữa, do Điêu Vịnh, Phùng Chấn dẫn đường, cả đám nhanh chóng đi tới chỗ sơn cốc kia.
Điêu Vịnh là lão thợ săn sinh trưởng ở chỗ này, đối với địa hình nơi này vô cùng quen thuộc, đoàn người tiến lên vô cùng thuận lợi, hơn nữa lại có đám người Nhiếp Vân ra tay trợ giúp. Còn không tới nửa ngày thì mọi người đã đến ngọn núi phía trước.
Ngọn núi này cao vút trong mây, nhìn một cái không thấy đỉnh núi. Đi một hồi, giữa đỉnh núi có một cái sơn cốc chật hẹp xuất hiện ở trước mặt.
Lúc này, trời đã sáng choang, bất quá đỉnh núi này che lại phần lớn ánh mặt trời, hơn nữa thảm thực vật lại rậm rạp khiến cho sơn cốc có chút u ám ẩm ướt.
- Chính là sơn cốc...
Điêu Vịnh chỉ về phía trước.
Nhiếp Vân vận chuyển Thiên nhãn, nhìn vào bên trong. Nhìn một hồi, chân mày hắn không khỏi nhíu lại, sau đó lên tiếng:
- Quả thực có chút vấn đề...
Sơn cốc trước mắt này quả thực khác với sơn cốc bình thường, về phần khác biệt ở chỗ nào hắn cũng không nói được rõ ràng. Bất quá còn không có tiến vào thì trong lòng đã mơ hồ sinh ra cảm giác nguy cơ. Mà có thể khiến cho hắn có loại cảm giác này, chỉ sợ không chỉ có nguyên nhân là vì Cầu Long Thú.
- Chúng ta có đi vào không?
Dường như cũng cảm ứng được nguy hiểm, Nhiếp Đồng do dự một chút, sau đó nhìn
về ca ca.
- Hai người các ngươi ở lại chỗ này, ba người chúng ta sẽ đi vào xem một chút...
Trầm tư trong chốc lát, Nhiếp Vân phân phó với hai người Điêu Vịnh, Phùng Chấn một câu.