Không để ý tới câu hỏi của hai người, Nhiếp Vân nhìn một cái về phía trận pháp trước mắt. Tiếng nổ bên trong vẫn đang không ngừng vang lên, bất quá cũng không có hung mãnh như mới vừa rồi nữa. Dường như lực lượng phá trận của Chí Hào tướng quân đã yếu bớt đi không ít.
Nhìn xong trận pháp, lần nữa nhìn về phía Cầu Long Thú trước mắt.
Chính là đầu mà mấy ngày trước bọn họ nhìn thấy, nhìn kỹ lại, quả nhiên nhìn thấy trước ngực nó có vết sẹo.
- Trước tiên lui ra ngoài, lại đó nghĩ biện pháp!
Lông mày nhíu lại, Nhiếp Vân nói.
- Lui ra ngoài?
Không nghĩ tới hắn lại đưa ra quyết định này, hai người Phí Đồng đều có chút sửng sốt một chút.
- Nhanh lên một chút!
Nhiếp Vân biết đầu Vương thú trước mắt này không thể nào để cho bọn hắn có quá nhiều thời gian cân nhắc. Vì vậy hắn lôi kéo Bích Nhi, lập tức thối lui về phía cửa động.
Đầu Cầu Long Thú này mặc dù còn chưa trưởng thành, thế nhưng thực lực chân chính đã đạt tới Vương giả đỉnh phong. Còn xa không phải là tồn tại mà bọn hắn có thể chống lại được.
Thực lực của hắn bây giờ so với Vương giả thượng phẩm còn có thể đối kháng một chút. Thế nhưng gặp phải Vương giả đỉnh phong mà nói, sẽ chỉ có một con đường chết.
- Rống!
Lui về phía sau hai bước, Nhiếp Vân đột nhiên phát hiện ra đầu Cầu Long Thú trước mắt này cũng không đuổi tới. Ngược lại trong ánh mắt còn nở nụ cười lạnh lẽo, chuyện này khiến cho trong lòng hắn không khỏi rung chuyển một cái.
- Dừng lại!
Vội vàng kêu lên, bước chân đang lui về phía sau chợt ngừng lại.
Ào Ào!
Mới vừa dừng lại thì đã cảm thấy sau lưng có một đạo cương phong lạnh thấu xương vọt tới. Hắn vội vàng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy sau lưng chẳng biết từ khi nào đã có một đầu Cầu Long Thú khác đang đứng đó. Móng vuốt sắc bén đang lóe lên hàn quang chói mắt.
- Nguy hiểm thật...
Trong lòng Nhiếp Vân rung động.
Mới vừa rồi nếu không phải hắn đã nhìn ra đầu Cầu Long Thú trước mặt này có chút cổ quái. Cho nên mới ý thức được sau lưng nhất định sẽ có vấn đề, cho nên vội vàng dừng lại. Nếu khong sợ rằng giờ phút này nhất định đã bị móng vuốt của đối phương đánh xuống trúng người.
Nhìn uy lực của móng vuốt mới vừa rồi này, lại nhìn thực lực bây giờ của hắn như vậy, cho dù có thể may mắn thoát chết được thì cũng sẽ trọng thương mất đi lực lượng tiếp tục chiến đấu!
Thật là đáng sợ!
- Rống!
Đầu Cầu Long Thú đang định ôm cây đợi thỏ phía sau nhìn thấy không có làm thương tổn được đám người Nhiếp Vân. Dường như có chút bất mãn, miệng phát ra một tiếng gầm. Chân bước lên trước một bước, cùng lúc đó, đầu Cầu Long Thú ở phía đối diện cũng đi tới. Hai đại Vương thú ép tới gần, mọi người nhất thời cảm thấy có một cỗ áp lực như là núi lớn sụp đổ lan tràn tới người. Khiến cho hít thở của người ta cũng có chút khó khăn.
Đầu Cầu Long Thú trước người có thực lực Vương cảnh đỉnh phong, đầu sau lưng này cũng không kém chút nào, cũng là Vương cảnh đỉnh phong. Hai đại Vương cảnh đỉnh phong phong tỏa đường lui, cho dù bây giờ muốn chạy trốn cũng sẽ trốn không thoát.
- Nhiếp Vân... Làm sao bây giờ?
Sắc mặt Bích Nhi có chút ảm đạm, một chút suy nghĩ cũng không có.
Từ ra đời cho đến bây giờ nàng luôn một mực tu luyện, đâu có gặp phải loại chiến trận này chứ? Cho nên đã sớm bị dọa cho ngây ngốc.
Nếu như không phải Nhiếp Vân còn giữ được tỉnh táo thì nhất định nàng đã trở nên điên cuồng rồi.
- Đi về phía bên trái.
Tinh thần lực tập trung cao độ, lúc nào cũng đề phòng hai đầu Cầu Long Thú bạo phát đả thương người, đồng thời Nhiếp Vân cũng lặng lẽ truyền âm cho hai người.
- Đi về bên trái?
- Như vậy không phải sẽ rơi vào trận pháp hay sao?
Hai người đồng thời sửng sốt.
Mọi
người chạy trốn đã bị ép trở lại, phương vị đã xảy ra biến hóa, bên trái chính là trận pháp mà mới vừa rồi Chí Hào tướng quân đã tiến vào.
Chí Hào tướng quân là cường giả Hoàng cảnh tiến vào trận pháp mà cũng không đi ra được. Bọn họ đi vào chẳng phải sẽ cửu tử nhất sinh hay sao?
- Bây giờ không có biện pháp nào khác, đối phương... Rất hiển nhiên cũng muốn ép chúng ta đi vào đó.
Nhiếp Vân bất đắc dĩ lắc đầu một cái.
Nếu như có những con đường khác có thể chạy trốn, như vậy hắn tuyệt không sẽ làm như vậy. Hơn nữa hắn cũng đã nhìn ra, hai đầu Cầu Long Thú này không có trực tiếp hạ sát thủ như vậy, tất hiển nhiên cũng đã có tính toán bức bọn họ vào trận pháp!
Đối phương đã có loại tính toán này, coi như đám người bọn hắn tìm được đường chạy trốn chân chính thì nhất định cũng sẽ bị hai đầu Vương thú này ép ba người chạy về.
- A?
Nghe thấy hắn nói như vậy, Bích Nhi, Phí Đồng vội vàng nhìn về phía hai đầu Vương thú trước người, sau lưng. Quả nhiên bọn họ cũng đã nhìn ra điểm không tầm thường.
Đúng như Nhiếp Vân nói vậy, hai đầu Vương thú này hoàn toàn có thể điên cuồng công kích chém giết bọn họ. Thế nhưng lúc này không có động thủ, rất hiển nhiên đã muốn đẩy bọn họ đi vào Ngũ Hành Quang di trận ở trước mắt!
- Đi!
Nhiếp Vân biết rõ đối phương sẽ không để cho bọn hắn có quá nhiều thời gian cân nhắc. Hơn nữa hắn cũng nghe động tĩnh bên trong trận pháp càng ngày càng nhỏ. Lúc này thời gian cũng không cho phép. Cho nên cũng không có nói thêm nữa, tay lại lôi kéo Bích Nhi và Phí Đồng, phóng tới hướng bên trái.
Sưu!
Hắn thi triển thiên phú Thiên Hành sư, tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp vậy, trong nháy mắt đã thoát khỏi gông cùm.
Ngũ Hành Quang di trận bởi vì Chí Hào tướng quân tiến vào cho nên đã sớm hoàn toàn khởi động, ba người vừa mới đi được mấy bước thì đã bị một khí tức sương mù bao phủ, rơi vào trong mê trận.
- Rống!
Hai đại Cầu Long Thú dường như cũng đoán ra được bọn họ sẽ xông vào trận pháp, cho nên lập tức đi theo.
Bất quá, không giống như đám người Nhiếp Vân đi không có mục đích mà là nhàn nhã tiến vào trận pháp. Dường như trận pháp sương mù này đối với bọn chúng không có chút trở ngại nào vậy.
- Cái gì cũng không nhìn thấy được...
Khác với hai đầu Cầu Long Thú nhàn nhã vô cùng, ba người Nhiếp Vân vừa mới tiến vào trận pháp thì đã nhất thời cảm thấy trước mắt giống như bị sương mù bao phủ, cái gì cũng không nhìn thấy được.
Bản thân Ngũ Hành Quang di trận này chính là mê trận, khiến cho người ta mất đi cảm giác phương hướng, nếu như không tìm được phương pháp phá trận, như vậy sẽ chỉ xoay tròn ở tại chỗ, vĩnh viễn cũng không có cách nào rời đi được.