Vội vàng nhìn bốn phía, để cho Nhiếp Vân thất vọng là, giống như trước, không tìm được nguồn gốc cùng phương hướng, thanh âm thì giống như ở đáy lòng vang lên, đến từ chỗ sâu trong linh hồn.
- Ở trước mặt ngươi!
Tựa hồ nhìn thấu hắn mê hoặc, thanh âm nói.
Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn lại, lúc này mới phát hiện Thạch Quy nhắm mắt trước mắt, chẳng biết lúc nào đã mở mắt, hai tròng mắt điêu khắc rõ ràng như nước, tựa như hàm chứa một vũ trụ.
- Ngươi... Là sống hay chết?
Nhiếp Vân sợ hết hồn.
Mới vừa rồi hắn cẩn thận quan sát qua Thạch Quy này, tuyệt đối là điêu khắc thành, không có có bất kỳ khí tức sinh mạng, thế nào thời gian nháy con mắt... Hai mắt mở ra, còn có thể nói chuyện?
Loại chuyện kỳ quái này, cho dù lấy tu vi cùng tâm trí của hắn, vẫn cảm thấy không tưởng tượng nổi.
- Có thể nói chuyện với ngươi, ngươi cảm thấy ta sống hay chết...
Thạch Quy hừ một tiếng.
- Ách...
Nhiếp Vân có chút lúng túng.
Đối phương có thể nói chuyện, dĩ nhiên là sống, mới vừa rồi câu hỏi của mình liền có vấn đề, cũng khó trách cho đối phương nắm cán.
- Tiền bối, đây là địa phương nào, làm sao ta đến nơi này...
Lúng túng chỉ một cái, Nhiếp Vân liền hóa giải, nhìn về phía Thạch Quy trước mắt, trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Xem ra có thể tiến vào nơi này, nhất định là con Thạch Quy kia làm, nhưng mà vì sao người này lại để cho mình đi vào? Lại tính toán làm gì?
- Đây là Viêm Hoàng điện, tiểu tử, ngươi có thể đi tới nơi này, chỉ có thể nói cơ duyên không nhỏ, dĩ nhiên, có thể nắm chặc cơ duyên này hay không, liền không nhất định!
Thạch Quy nói.
- Viêm Hoàng điện? Cơ duyên? Cơ duyên gì?
Nhiếp Vân có chút hồ đồ, ngay sau đó ánh mắt sáng lên nghĩ tới điều gì:
- Chẳng lẽ là một vị cường giả Hoàng cảnh lưu lại truyền thừa?
- Cường giả Hoàng cảnh?
Thạch Quy sửng sốt một chút, ánh mắt mang cười khẽ, thanh âm hơi già nua vang lên lần nữa:
- Ngươi có thể hiểu như vậy!
- Cường giả Hoàng cảnh truyền thừa, ha ha, không tệ!
Cũng không nhìn ra nụ cười trong mắt đối phương, Nhiếp Vân cười ha ha một tiếng.
Hắn bái biến Chí Hào tướng quân xuất thủ, biết cường giả Hoàng cảnh đáng sợ, cường giả loại này lưu lại, khẳng định đều là bảo vật, được cường giả như vậy truyền thừa, tiền vốn lập thân ở Hoàn Vũ Thần Giới tuyệt đối sẽ tăng lớn không ít.
Cũng khó trách hắn thất thố, tiến vào Hoàn Vũ Thần Giới mới biết cái thế giới này đáng sợ, thông qua cùng Phí Đồng nói chuyện phiếm, hắn biết không có bối cảnh, ở thế giới này nửa bước khó đi.
Nếu như có thể lấy được một cường giả Hoàng cảnh truyền thừa, vô luận sau này tìm Đạm Đài Lăng Nguyệt, hay du lịch Hoàn Vũ Thần Giới, đều sẽ có tiền vốn bảo vệ tánh mạng.
- Không nên cao hứng quá sớm, muốn có được cơ duyên, chiến thắng đối thủ thực lực giống như mình, chẳng qua là bước đầu tiên, nếu như không cách nào thông qua hai khảo nghiệm còn lại, sẽ bị lau đi tất cả trí nhớ ở chỗ này!
Cắt đứt hắn hưng phấn, Thạch Quy nhàn nhạt nói.
- Lau đi trí nhớ?
Nhiếp Vân sợ hết hồn.
Lau đi trí nhớ, ở Hỗn Độn hải dương hắn có thể làm được, nhưng ở chỗ này, bị quy tắc của Hoàn Vũ Thần Giới ảnh hưởng, căn bản không hoàn thành được, Thạch Quy trước mắt có thể nói như vậy, sợ rằng thực lực đã vượt qua quy tắc này hạn định.
- Xem ra thực lực của chủ nhân cái truyền thừa này, vượt xa Chí Hào tướng quân...
Trong lòng Nhiếp Vân suy đoán.
Mặc dù thực lực của Chí Hào tướng quân không kém, nhưng còn không cách nào lau đi trí nhớ của người khác, Thạch Quy nói như vậy, đủ thấy thực lực của chủ nhân truyền thừa vượt xa người trước, sợ rằng đã đạt tới Hoàng cảnh trung kỳ, thậm chí cao hơn!
Người như vậy lưu lại khảo hạch, khẳng định không đơn giản!
- Khảo nghiệm là cái gì?
Nhiếp Vân ngẩng đầu hỏi.
Nếu biết là cường giả Hoàng cảnh lưu lại truyền thừa, liền âm thầm quyết định, nhất định phải lấy được.
Cho dù khảo nghiệm ở nguy hiểm, cũng phải cố gắng hoàn thành.
- Có
thể nói cho ngươi biết khảo nghiệm, bất quá, ngươi phải trả lời vấn đề ta hỏi trước đã!
Thạch Quy thấy trong mắt hắn mang thái độ muốn thử, cũng không trực tiếp trả lời, mà mở miệng nói.
- Mời nói!
Nhiếp Vân gật đầu một cái.
Mặc dù không biết đối phương muốn hỏi cái gì, nhưng chỉ cần mình có thể trả lời, chắc chắn sẽ không từ chối.
- Vấn đề thứ nhất, mới vừa rồi ở trong lối đi, ngươi rõ ràng cảm giác được một hướng khác có thể là cửa ra, vì sao lại lựa chọn đi vào!
Thạch Quy nhấc mí mắt, nhàn nhạt hỏi.
Nhìn ra Nhiếp Vân ở trong lối đi lựa chọn, đều rơi vào trong mắt của nó, biết rất rõ ràng.
- Tiến vào nơi này, cái gì cũng không hiểu rõ liền đi ra ngoài, ta không cam lòng!
Nhiếp Vân nói.
Cái này là đạo tâm của hắn, không có gì không thể nói.
Tiến vào nơi này, cái gì cũng không nhìn, lập tức rời đi, tất nhiên sẽ không cam lòng!
- Ngươi không sợ nguy hiểm?
Thạch Quy nói.
- Người tu luyện, nghịch thiên mà đi, nếu như bởi vì nguy hiểm liền lùi bước, chỉ sẽ dậm chân tại chỗ, vĩnh viễn không đạt tới cảnh giới cao!
Sắc mặt của Nhiếp Vân nghiêm túc.
Hắn nói là lời thật, cũng là những năm này trải qua lấy được cảm ngộ.
Vô luận làm chuyện gì, gặp phải nguy hiểm liền dừng lại, trông trước trông sau, chỉ có thể vĩnh viễn dừng lại ở tại chỗ, khó có đột phá cùng tiến triển lớn hơn.
Lấy bản thân hắn làm thí dụ, nếu như năm đó không dũng cảm bước vào Linh giới, đến bây giờ sợ rằng vẫn còn ở Phù Thiên đại lục, dù xưng vương xưng hùng, vô địch thiên hạ, thì có ích lợi gì!
Ở Thiên Địa lục đạo không dũng cảm tiến vào Hỗn Độn hải dương, càng không có thực lực của cường giả Phong Vương như bây giờ, có cơ hội đi tới Hoàn Vũ Thần Giới.
Cuộc sống thường thường đều là nghịch lưu mà lên, xuôi dòng, thì đồng nghĩa với chán chường lại không tiến bộ.
- Rất tốt!
Thấy ánh mắt của Nhiếp Vân lộ ra khí tức bền bỉ, không thể sửa đổi, Thạch Quy tràn đầy tán dương.
- Vấn đề thứ hai, mới vừa rồi ta khống chế khôi lỗi cùng ngươi chiến đấu, ngươi đột nhiên biến mất, lại đột nhiên xuất hiện, là dùng phương pháp gì?
Thạch Quy hỏi.
Mới vừa rồi chiến đấu với Phùng Chấn, bị buộc không thể xoay người, Nhiếp Vân đột nhiên biến mất, xuất hiện lần nữa đã xoay người lại, Thạch Quy cực kỳ kỳ quái, mặc dù trước đã có suy đoán, vẫn có chút không dám tin, muốn nghe hắn nói tỉ mĩ.
- Cái này...
Nhiếp Vân lắc đầu một cái:
- Thật ngại. Đây là bí mật của ta, có thể không trả lời hay không?
Tình cảnh lúc đó nguy cấp, Nhiếp Vân không có biện pháp, tinh thần động một cái tiến vào thế giới nạp vật, xuất hiện lần nữa, thân thể tự nhiên quay lại.