Vô Tận Đan Điền

Luyện kiếm (2)


trước sau

Thức thứ hai, Truy Tinh Trục Nhật có ý tứ tốc độ, trọng tốc không trọng lực, muốn luyện thành đầu tiên ý niệm phải dung hợp không gian, tạo thành một đạo suy nghĩ đặc thù, suy nghĩ đến đâu, cũng chính là địa phương kiếm xuất hiện.

Một khi luyện thành chiêu này, ý đến kiếm đến, không bị không gian thời gian ngăn cách, tốc độ nhanh vượt xa Thiên Đạo.

Tí tách tí tách!

Dựa theo nội dung phương pháp trên tấm bia đá, Nhiếp Vân khống chế ý niệm cùng kiếm khí ở đầu ngón tay, chợt đâm một cái, không khí phát ra giòn vang bạo liệt.

- Mặc dù dễ hơn chiêu thứ nhất một ít, nhưng tốc độ này, ngay cả yêu cầu thấp nhất của Truy Tinh Trục Nhật cũng kém hơn phân nửa!

Mặt mũi của Nhiếp Vân khó coi.

Truy Tinh Trục Nhật có yêu cầu tốc độ thấp nhất, muốn luyện thành, thấp nhất cũng phải đạt tới loại tốc độ này!

Nói trắng ra là, cái yêu cầu thấp nhất này chính là tốc độ của Thiên Đạo!

Tốc độ của Thiên Đạo nhanh bao nhiêu?

Chiều rộng của Tà Nguyệt chí tôn vực, cho dù Nhiếp Vân toàn lực phi hành, cũng cần tốn hao thời gian nhất định, Thiên Đạo không cần, một ý niệm liền có thể tới!

Đây chính là tốc độ của Thiên Đạo!

Chỉ cần ở trong phạm vi Thiên Đạo, hoàn toàn có thể không nhìn không gian thời gian!

Mặc dù Nhiếp Vân từ Khí Hải đại lục liền tu luyện kiếm pháp, Hỗn Độn hải dương nói riêng về kiếm pháp không người có thể so sánh, nhưng bàn về tốc độ, cách Thiên Đạo còn kém một đoạn, muốn vượt qua, là xa xa không đạt tới!

Dùng sự thực mà nói, tốc độ xuất kiếm của hắn bây giờ, chỉ có một nửa tốc độ của Thiên Đạo.

Tốc độ của Truy Tinh Trục Nhật, yêu cầu thấp nhất chính là tốc độ của Thiên Đạo, hắn dùng hết toàn lực cũng chỉ có thể đạt tới Thiên Đạo, làm sao có thể luyện thành chiêu này?

Tí tách tí tách!

Liên tục đâm mấy kiếm, phát hiện dùng hết toàn lực cũng không làm được, Nhiếp Vân không thể làm gì khác hơn là lần nữa buông tha, nhìn về phía chiêu thứ ba.

Chiêu thứ ba gọi Kiếm Chỉ Thương Thiên, kết hợp chiêu thứ nhất cùng chiêu thứ hai, vừa có dày nặng của chiêu thứ nhất, cũng có tốc độ của chiêu thứ hai, hai chiêu dung hợp vào một chỗ, cho dù ông trời cũng phải tránh lui!

Chỉ nhìn một cái, không cần thí nghiệm, Nhiếp Vân cũng biết, chiêu này khẳng định không hoàn thành được.

Muốn học chiêu này, phải hoàn toàn thông hiểu đạo lí chiêu thứ nhất, chiêu thứ hai, sau khi hoàn toàn nắm giữ, mới có thể hoàn thành!

- Chẳng lẽ... Ba chiêu kiếm pháp này ta thật không học được?

Buông tha cho chiêu thứ ba, Nhiếp Vân lần nữa đưa mắt rơi vào trên tấm bia đá, quả đấm siết chặc.

Hắn tự nhận thiên phú không thua bất kỳ người nào, đã có mười hai người thông qua ải thứ nhất, cũng chứng minh có người luyện thành, hơn nữa xông quan thành công!

Có người thành công vì sao hắn không làm được?

- Đã qua hơn nửa canh giờ, không thay đổi mà nói, liền thật không có biện pháp...

Trong lòng sinh ra nóng nảy, Nhiếp Vân nhìn thời gian một chút, càng thêm luống cuống.

Thời gian đã qua hơn phân nửa, khoảng cách một giờ ước định, càng ngày càng ngắn, dựa theo tình huống bình thường, thời gian này hắn ít nhất cũng phải học một chiêu kiếm pháp, đến bây giờ một chiêu cũng không học, thời gian còn lại căn bản không thể hoàn thành!

Bất kỳ vật gì cũng không thể một dúm mà liền, hơn nửa canh giờ trôi qua, một chút tiến bộ cũng không có, thời gian còn lại làm sao có thể hoàn thành?

- Chẳng lẽ là ta bỏ quên thứ gì, bộ kiếm pháp này căn bản không phải học như vậy?

Trong lòng luống cuống, Nhiếp Vân cũng không hoảng hốt, mà suy nghĩ, lần nữa cân nhắc.

Dùng phương pháp như vậy học bộ kiếm pháp này, còn dư lại gần nửa canh giờ, khẳng định không hoàn thành, chỉ có thể nhìn xem có thể nghĩ ra những phương pháp khác hay không!

Ở trong một góc, một Thạch Quy nho nhỏ giấu ở trong đó, giống như
bị trận pháp che giấu, cho dù Nhiếp Vân dùng linh hồn quét nhìn, cũng không thấy được chút nào, bất quá, Thạch Quy ở trong trận pháp tựa hồ có thể thấy tình huống của Nhiếp Vân, hai mắt vốn nhắm chặc, bây giờ mở tròn xoe, không nhúc nhích nhìn chằm chằm phía trước.

- Ai, xem ra còn là kỳ vọng quá cao...

Thanh âm từ trong miệng Thạch Quy vang lên, mang mất mác nồng nặc.

- Trước tới chỗ này kém cõi nhất đều là Vương cảnh viên mãn, thực lực như vậy, thi triển Đại Diễn Thiên Cơ Kiếm còn khó khăn, Vương cảnh trung kỳ, ít có thể thi triển ra... Ta còn là quá lạc quan! Thiên tài tuyệt thế có thể so với thời kỳ thượng cổ, đã không tồn tại nữa...

Đại Diễn Thiên Cơ Kiếm trước ba kiếm nhìn đơn giản, trên thực tế muốn vận chuyển ra, ít nhất phải có thực lực Vương cảnh viên mãn, không có loại lực lượng này, nguyên khí trong cơ thể cung ứng không được, tinh thần cũng không đủ, ít có thể thành công!

Thiếu niên trước mắt này thực lực không cao lại có thể phá vỡ Ngũ Hành Di Quang trận, vừa vặn có thể thông qua ải thứ nhất, hắn vốn tưởng rằng có thể sáng tạo kỳ tích, không nghĩ tới còn là nhìn cao đối phương!

Bây giờ thời gian đã qua hơn nửa canh giờ, cách kết thúc cũng bất quá chừng một nửa, thiếu niên ngay cả một chiêu cũng không học được, muốn chân chính học, sợ rằng đã không thể nào!

Chỉ hy vọng người này có thể làm ra lựa chọn chính xác, trực tiếp rời đi.

- Ân? Tại sao lại không luyện? Chẳng lẽ là tự giận mình?

Trong lòng đang cảm khái, đột nhiên thiếu niên ở trước mắt ngừng lại, lẳng lặng ngồi ở trước tấm bia đá không tu luyện, lần nữa nhắm mắt lại.

- Không nghĩ đến chút nghị lực ấy cũng không có, đáng tiếc... Xem ra chỉ có thể lau đi trí nhớ...

Nguyên tưởng rằng cho dù đối phương không luyện được, cũng sẽ kiên trì đến một khắc cuối cùng. Nghĩ biện pháp tìm được phương pháp chân chính thích hợp mình, ai ngờ còn dư lại gần một nửa thời gian, đối phương lại buông tha!

Kiếm pháp thâm ảo như vậy, chuyên tâm tu luyện, cẩn thận nghiên cứu cũng không học được, nhắm mắt... Đây không phải là buông tha thì là gì?

- Ai, trẻ tuổi chính là không biết quý trọng...

Thạch Quy tràn đầy thất vọng.

Viêm Hoàng điện truyền thừa, nếu như có người biết vật trong đó là gì, toàn bộ Hoàn Vũ Thần Giới khẳng định sẽ trở nên điên cuồng, dù là Đại Đế, cũng sẽ bất chấp thân phận cưỡng ép nhúng tay!

Cơ hội tốt như vậy, thiếu niên này lại buông tha, thật là gỗ mục không thể điêu khắc!

- Được rồi, lần sau lại tìm cơ hội, tìm thiếu niên thiên phú cao vào...

Lại quan sát một hồi, phát hiện đối phương từ đầu đến cuối không có mở mắt, một mực thuộc về trạng thái “buông tha”, Thạch Quy không thể làm gì khác hơn là lắc đầu, ký thác hy vọng đến người kế tiếp, thiếu niên trước mắt này, là tự động bị hắn bỏ qua.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện