Đệ tử giữ cửa do dự chốc lát nói:
- Ngươi cũng biết chỉ cần là đệ tử hạch tâm, chẳng những lòng dạ độc ác, còn lòng tham không đáy, nếu như không có quan hệ nhất định, mời đi qua, làm không tốt chính là tự đào mộ chôn mình!
Nói đến đây, đệ tử giữ cửa mặt đầy khổ sở.
Nhiếp Vân không cần hỏi nhiều, cũng biết hắn nói là chính xác.
Đệ tử hạch tâm được ân sủng, địa vị cao, huyết mạch tinh thuần, những người này luôn luôn tự đại, không phải quan hệ rất tốt, cho bọn hắn biết chỗ bảo tàng, hơn nữa tìm được, rất dễ dàng xuất thủ cướp đoạt, đến lúc đó... Bọn họ đồng nghĩa với làm giá y cho người khác, đổi thành ai cũng không cam lòng.
Chỉ như vậy thì thôi, vạn nhất bởi vì phòng ngừa tiết lộ bí mật, chém giết bọn họ, như vậy muốn khóc cũng không kịp.
- Mặc dù tiếp xúc sư huynh không lâu, nhưng có thể nhìn ra sư huynh làm người, trượng nghĩa sơ tài, không câu nệ tiểu tiết, quyết sẽ không làm ra chuyện giết người cướp của, cho nên... mới tính toán mời ngươi tham gia!
Đệ tử giữ cửa nói ra mục đích của mình.
- Trượng nghĩa sơ tài, không câu nệ tiểu tiết?
Nhiếp Vân cười khổ lắc đầu, mới thấy mặt lại nói như vậy, có phải có chút võ đoán hay không?
Trên mặt cười khổ, thật ra thì hắn cũng biết tại sao đối phương lại làm như vậy.
Người trước mắt này làm một đệ tử giữ cửa, cùng đệ tử hạch tâm căn bản không có tiếp xúc, thật vất vả thấy một cái, trong lòng có ý định, trải qua mấy ngày ở chung, phát hiện mình không có cảm giác bá đạo như những đệ tử khác... nên mời mình liền trở nên đơn giản.
- Được rồi, khi nào đi? Vị trí cụ thể ở đâu? Người nào lưu lại di tích? Nếu như ta có rãnh rỗi, sẽ suy tính một chút!
Nhiếp Vân cũng không bị đối phương nói mấy câu rót mật, tùy tiện đáp ứng, mà trầm tư một chút nói.
Nghe đối phương muốn dẫn mình đi di tích của một vị tiền bối tầm bảo, là chuyện tốt, trên thực tế không phải như vậy.
Phàm là di tích, phần lớn nguy hiểm trùng trùng, cái gì cũng không biết mà nói, làm không tốt sẽ biến thành thương trong tay đối phương, bị giết chết cũng không biết.
Cho nên, trong miệng hắn nói cần trợ giúp của mình, cũng có thể là thấy mình có tiền, nghĩ biện pháp lừa gạt đi ra ngoài len lén chém giết!
Tóm lại, đã trải qua chuyện đội chấp pháp, hắn biết Hoàn Vũ Thần giới không đơn giản, làm bất cứ chuyện gì cũng phải cẩn thận cho thỏa đáng.
- Nửa tháng sau lên đường, cách nơi này không tới một nghìn dặm, không tính quá xa! Về phần là người nào lưu lại di tích, chúng ta bởi vì ngay cả tầng thứ nhất phong ấn cũng không vào được, cho nên không biết, bất quá, bước đầu suy đoán, chắc là cường giả Hoàng cảnh lưu lại!
Đệ tử giữ cửa không chút do dự nào, vội vàng nói.
- Nửa tháng sau? Được, đến lúc đó ngươi liên lạc ta, đây là ngọc phù truyền tin của ta, ta tên Nhiếp Vân!
Nhiếp Vân gật đầu, lấy ra một ngọc phù đưa tới.
Dù sao còn có thời gian, có thể trước thời hạn tìm người điều tra nhân phẩm của người này như thế nào lại nói.
- Tại hạ Cốc Dương!
Đệ tử giữ cửa vội vàng gật đầu, đưa tới ngọc phù truyền tin của mình.
Nhiếp Vân lại thuận miệng hỏi mấy câu, phát hiện đối phương nói không có chút vấn đề nào, liền không hỏi thêm nữa, đi tới chỗ ở của Bích Lạc tiên tử.
Thời gian còn sớm, trước trở về rồi hãy nói.
- Tiên tử đâu?
Trở lại chỗ ở, Nhiếp Vân mới phát hiện Bích Lạc tiên tử không có ở đây, chỉ có Bích Nhi.
- Mấy ngày trước sư phụ ra ngoài, đi nơi nào thì không biết. Bất quá để ta nói cho ngươi biết, tốt nhất ở chỗ này chờ một đoạn thời gian...
Bích Nhi nói.
Nhiếp Vân gãi đầu một cái, không biết có ý gì.
Chẳng lẽ Bích Lạc tiên tử thấy mình có thể giúp nàng trị liệu Hỏa Độc, để cho mình chờ ở chỗ này, đến lúc đó giúp nàng giải độc?
- Chí Hào tướng quân về chưa?
Không nghĩ
ra liền không suy nghĩ nhiều, Nhiếp Vân tiếp tục hỏi.
- Cha đã trở lại rồi, tính toán mấy ngày nừa sẽ về Phổ Thiên hoàng triều, muốn ngươi đi qua một chuyến, giống như có chuyện muốn nói!
Bích Nhi nói.
- Được, ta cũng đang muốn gặp hắn!
Nhiếp Vân nói.
Chí Hào tướng quân cho hắn không ít trợ giúp, bây giờ rời đi, tốt nhất phải đối mặt nói rõ ràng.
- Ta dẫn ngươi đi tìm hắn!
Bích Nhi cười một tiếng, hai người rời tiểu viện, đi tới Hỏa Thần thành.
Không có Chức Nữ toa, Nhiếp Vân vốn tưởng rằng chỉ có thể đi bộ, Bích Nhi lại tìm tới một con Thần thú phi hành. Loại Thần thú này là tông môn phân phối cho đệ tử nội môn, chỉ có tác dụng phi hành, không thể tiến hành chiến đấu.
Hỏa Thần thành rộng rãi như vậy, có một con Thần thú phi hành, có thể tiết kiệm không ít phiền toái.
- Chỉ có một con Thần thú phi hành? Có chút... không quá thuận tiện a!
Nhìn một cái, Nhiếp Vân có chút buồn rầu.
Thần thú phi hành này không tính đặc biệt lớn, một người ngồi hoàn hảo, hai người ngồi lên không khỏi có chút chật chội.
Nếu như đối phương là nam sĩ thì thôi, một nam một nữ đồng thời ngồi, khó tránh khỏi đụng chạm, có chút không quá thuận tiện.
- Có cái gì không tiện. Ta cũng không quan tâm, ngươi quan tâm làm gì!
Bích Nhi có chút tức giận.
Người này cũng thật là, những người khác nghe nói có thể cùng mỹ nữ như mình ngồi chung, tuyệt đối sẽ hưng phấn nhảy cỡn lên, mà hắn... lại giống như bị ủy khuất cực lớn, thật không biết đầu óc người này nghĩ như thế nào!
Mấy lần trước đều như vậy, chẳng lẽ ở trong lòng hắn, dáng dấp của mình thật không chịu nổi như vậy?
Cúi đầu nhìn một chút... Nên lớn cũng không nhỏ a, nên lõm cũng không đột a...
- Khục khục, được rồi!
Thấy đối phương nói xong, ở trên người mình nhìn tới nhìn lui, tựa hồ có chút bất mãn, Nhiếp Vân lúng túng, không thể làm gì khác hơn là liên tục gật đầu.
Thật ra thì ngồi cạnh mỹ nữ, hắn cũng không phản đối, ngược lại còn rất thích ý, sở dĩ cảm thấy không tiện, là sợ đối phương có so đo gì, nếu nữ nhân trước mắt cảm thấy không có gì, từ chối nữa liền lộ ra có chút ngụy quân tử.
Thần thú phi hành quả nhiên không có thoải mái như Chức Nữ toa, bay đến không trung, cương phong thổi có chút khó chịu.
Nhiếp Vân không thể làm gì khác hơn là vận chuyển lực lượng, tạo thành màn hào quang, ngăn cản những cương phong kia ở bên ngoài.
Trên lưng thần thú hẹp hòi, hai người nhét chung một chỗ, Nhiếp Vân ôm lấy nhỏ eo của Bích Nhi, cảm thụ da thịt đối phương co dãn kinh người, ngửi mùi thơm xử nử nhàn nhạt, may là tâm tĩnh như nước, vẫn có chút cương cứng, thân thể lúng túng.
Tựa hồ thấy được hắn xấu hổ, tâm tình của Bích Nhi sảng khoái hơn không ít.