- Xin hỏi vị thiếu gia này danh tính...
- Ta tên Nhiếp Vân!
Nhiếp Vân nhàn nhạt nói.
- Nhiếp Vân?
Mạc quản sự cau mày, suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra thế lực nào họ Nhiếp, ngữ phong chuyển một cái, mở miệng hừ nói:
- Xấu hổ, lão bản của chúng ta đang đợi một vị khách nhân tôn quý, không có thời gian gặp ngươi, còn mời trở về đi!
- Không có thời gian gặp ta?
Nhiếp Vân sửng sốt một chút, sau đó liền biết.
Xem ra hai ức ém miệng phí kia mang tới hiệu quả, Ngụy Bất Tân không có nói tin tức của mình cho bất kỳ người nào, dù là thuộc hạ thân tín của hắn cũng như vậy.
- Ta ở chỗ này chờ, cũng không ảnh hưởng các ngươi đi!
Biết điểm này, Nhiếp Vân âm thầm gật đầu.
Mặc dù Ngụy Bất Tân lấy lợi ích chí tôn, nhưng cũng không phải là không đúng tý nào, ít nhất ở phương diện giữ bí mật, liền làm không tệ.
- Phòng đấu giá không phải địa phương người nào muốn đợi liền đợi, xin rời đi cho, nếu không, ta chỉ có thể dùng thủ đoạn cưỡng chế!
Thấy thiếu niên này không đi, còn muốn ở lại chỗ này, sắc mặt của Mạc quản sự trầm xuống, giữa hai lông mày lộ ra vẻ âm túc.
Rào!
Tiếng nói của hắn vừa dứt, mấy tên hộ vệ trước cửa đồng thời giơ thương, tựa hồ chỉ cần Nhiếp Vân không đi, bọn họ liền sẽ xuất thủ.
- Được rồi...
Thấy bộ dáng của bọn họ, Nhiếp Vân không thể làm gì khác hơn là lắc đầu một cái, xoay người đi ra ngoài, trong nháy mắt biến mất ở trước mắt mọi người.
- Một tiểu tử không biết trời cao đất rộng, lão bản nào có dễ dàng gặp như vậy...
- May là hắn chạy mau, nếu không, xem ta dạy dỗ như thế nào!
Thấy hắn “thức thời”, chúng hộ vệ lẩm bẩm mấy câu.
- Tốt lắm, lần sau gặp loại gia hoả không biết trời cao đất rộng này, trực tiếp bắt lại là được, không cần phiền toái như vậy...
Mạc quản sự hừ một tiếng, đang muốn giáo huấn mấy câu, đột nhiên nghe được sau lưng có tiếng bước chân nóng nảy truyền tới.
- Làm gì? Sao hốt hoảng...
Tiếng bước chân có chút bối rối, Mạc quản sự nhíu mày, xoay người quát tháo, mới nói phân nửa, sắc mặt đột nhiên trở nên trắng bệch, ú ế ở cổ họng:
- Lão bản, ngươi... không phải đợi khách nhân trọng yếu sao, sao lại tự mình xuống?
Chủ nhân của bước chân hốt hoảng, chính là lão bản Ngụy Bất Tân, lúc này trong mắt Ngụy Bất Tân tràn đầy nóng nảy, cũng không nhìn hắn, mà dò xét phía ngoài, giống như đang tìm người nào vậy.
- Mạc Hùng, mới vừa rồi có người tới tìm ta hay không?
Nhìn một vòng không tìm được vị Tài Thần gia kia, sắc mặt của Ngụy Bất Tân trầm xuống.
- Tìm ngươi?
Mạc quản sự sửng sốt một chút:
- Ta cũng không thấy a!
Hắn thấy, có thể để cho lão bản nhớ nhung như vậy, nhất định là đại nhân vật gì, căn bản không có nghĩ tới thiếu niên kia.
- Là một thanh niên, tuổi không lớn lắm, thoạt nhìn chỉ mười tám, mười chín tuổi...
Ngụy Bất Tân cau mày nói:
- Hắn mới vừa phát tin tức cho ta, nói đang ở cửa, có người ngăn hắn, sao lại không thấy? Người đâu?
- Tuổi không lớn lắm? Có người ngăn hắn...
Nghe nói như vậy, Mạc quản sự cùng mấy tên hộ vệ đồng thời run run, thiếu chút nữa té ngã trên đất, lúc này còn không biết lão bản nói tới ai, vậy thật quá ngu ngốc!
Thế nào?
Thấy thái độ của Mạc quản sự cùng chúng hộ vệ, sắc mặt của Ngụy Bất Tân trầm xuống.
- Mới vừa rồi... là có thanh niên tới, ăn mặc mộc mạc, ta cho rằng tới quấy rối... Vừa mới đuổi đi...
Mạc quản sự sắp muốn khóc.
- Đuổi đi?
Ngụy Bất Tân quơ quơ cả người, thiếu chút nữa ngã nhào.
Vị đại gia này là Tài Thần ngay cả Tụ Bảo Các cũng không kháng nổi, ngươi lại còn nói hắn mộc mạc... Còn đuổi hắn đi!
- Đi hướng nào, còn không mời tới cho ta!
Gầm lên giận dữ, Ngụy Bất Tân hận không thể bóp chết đám ngu ngốc này.
Thật không có mắt!
Vạn nhất Tài Thần gia kia tức giận, không hợp tác với bọn họ, sẽ tổn thất bao nhiêu tiền?
- Vâng...
Thấy lão bản nổi giận, mọi người nào còn không biết phạm sai lầm lớn như thế nào, vội vàng vọt xuống, phóng tới địa phương Nhiếp Vân
mới vừa rồi biến mất.
Chuyển qua một chỗ cua, lao ra vài trăm thước, lúc này mới nhìn thấy bóng lưng của thiếu niên, đang ở trong đám người chậm rãi đi về phía trước, còn chưa đi xa.
Thấy bóng người ở phía trước, Mạc quản sự nào dám do dự, đi tới bên cạnh, đầu gối mềm nhũn quỳ sụp xuống đất:
- Đại nhân, là ta có mắt như mù, xin hãy tha thứ...
- Ách?
Nhiếp Vân cũng không có ý định rời đi, thấy Mạc quản sự mới vừa rồi còn vô cùng phách lối, lúc này trực tiếp quỳ dưới đất khẩn cầu tha thứ, có chút kỳ quái.
Mới vừa rồi người này không phải còn rất phách lối sao, sao thời gian nháy con mắt lại tựa như đổi người?
Trong lòng nghi ngờ, khi thấy Ngụy Bất Tân cuống cuồng chạy tới, nhất thời biết rõ.
- Lão bản của các ngươi không phải có khách nhân trọng yếu phải gặp sao, ta liền không quấy rầy...
Nhiếp Vân cười nói.
Đối phó loại gia hoả mắt chó coi thường người này, là quyết không thể lưu tình.
- Là lỗi của ta... Xin đại nhân trách phạt...
Nghe được thiếu niên hồi phục lại nguyên thoại mới vừa rồi, biết đối phương còn không tha thứ mình, Mạc quản sự khóc.
Người có thân phận xuất hành, đều có vô số thị vệ đi theo, ngươi chỉ có một người, lại ăn mặc mộc mạc, ai có thể đoán ra ngươi là đại nhân vật... Rõ ràng ngưu bức như vậy, giả bộ khiêm tốn gì a...
- Mạc Hùng, bắt đầu từ hôm nay, ngươi không còn là quản sự nữa, xuống là chấp sự, mấy hộ vệ này, hết thảy thôi giữ chức vụ!
Ngụy Bất Tân đi tới bên cạnh, quát lên.
Nghe được lời của hắn, sắc mặt mấy người đồng thời biến đổi, từng cái xụi lơ trên đất.
Từ quản sự xuống chấp sự, chênh lệch mấy cấp bậc, sau này Mạc Hùng còn muốn trở lại vị trí đã không lớn.
Về phần mấy hộ vệ mới vừa rồi phách lối kia, một khi bị thôi giữ chức vụ, còn muốn tìm được công việc như ở phòng đấu giá, cơ hồ rất khó.
- Đi thôi!
Thấy Ngụy Bất Tân xử lý, Nhiếp Vân không so đo nữa, nhàn nhạt nói một tiếng, hai người đi tới phòng đấu giá.
Đối với người như vậy, hắn không có chút đồng tình nào.
Tính cách của mình coi như hoà thuận, nếu như gặp phải hung ác, làm không tốt bọn họ đã biến thành thi thể. Chỉ từ bỏ chức vụ, coi như là trừng phạt rất nhẹ.
- Người ta muốn ngươi tìm, có tin tức?
Tiến vào phòng đấu giá, tìm một gian phòng ngồi xuống, Nhiếp Vân mở miệng hỏi.
- Là có một ít manh mối. Người của ta trở lại bẩm báo, nói đã từng thấy qua mấy người như vậy, đi hướng Hồng Hà vực!
Ngụy Bất Tân nói.