- Hai ức Hỏa Thần Tệ?
- Nhiều tiền như vậy?
Mọi người chờ đợi thuê, thấy kim tệ đầy đất, đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó từng cái lửa nóng.
Nhiều tiền như vậy, cho dù bọn họ cả đời cũng kiếm không tới!
Số tiền này, nghe con số còn có thể nhịn được, thấy chất đống như núi, khí tức lửa nóng vọt tới, sao có thể tiếp nhận, tất cả đều hét lên điên cuồng, đồng loạt nhìn về phía Thư Thành.
- Các ngươi muốn làm gì?
Cánh tay của Thư Thành bể thành bụi phấn, nguyên khí tổn hao nhiều, còn chưa kịp khôi phục, liền thấy mọi người giống như dã thú nhìn chằm chằm, bị dọa sợ đến thân thể không khỏi mềm nhũn.
Mặc dù thực lực của hắn rất mạnh, có thể để cho người kiêng kỵ, nhưng bây giờ bị thương thực lực đại tổn, hơn nữa mọi người ý chí chiến đấu sục sôi, một khi chiến đấu, tuyệt đối không đở được.
- Làm gì? Thư Thành, ta đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt, chết đi cho ta!
- Mọi người cùng nhau tiến lên, hắn bị thương thực lực chưa đủ một phần mười, cùng nhau động thủ giết hắn, số tiền này chúng ta chia đều!
- Không sai, hai ức Hỏa Thần Tệ, chia đều mỗi người cũng có thể cầm mấy ngàn vạn, sau này không cần ở chỗ này làm thuê nữa, tìm một chỗ an an ổn ổn sống qua ngày!
- Do dự cái gì, động thủ...
Từng tiếng giận dử vang lên, tất cả mọi người ý niệm trao đổi, trong nháy mắt đạt thành nhận thức chung, vô số lực lượng đồng thời công kích qua Thư Thành.
- Các ngươi...
Không nghĩ tới mọi người thật dám động thủ với hắn, Thư Thành vừa vội vừa giận, muốn chạy trốn, đáng tiếc đường lui đã bị những người khác phong kín, chỉ có thể lâm vào khổ chiến.
Những người này chờ thuê, trước kia đều là năm bè bảy mảng, mặc cho hắn khi dễ. Lúc này có hai ức Hỏa Thần Tệ hấp dẫn, liền đoàn kết nhất trí, mỗi người lấy ra lá bài tẩy mạnh nhất, đừng nói hắn chẳng qua là Hoàng cảnh trung kỳ bị thương, cho dù Hoàng cảnh hậu kỳ cũng khó chống cự!
Chỉ chốc lát, hắn liền khắp người máu tươi, thoi thóp gần chết.
- Thật ác độc...
Ngụy Bất Tân đứng ở một bên cũng không nhúng tay, thấy tình cảnh trước mắt, chân mày không ngừng nhảy lên.
Hắn sớm biết uy lực của tiền tài rất lớn, lại không nghĩ rằng lớn như vậy, có thể để cho vô số cường giả điên cuồng!
Quay đầu nhìn về phía thiếu niên làm ra động tĩnh lớn như vậy, Ngụy Bất Tân lộ ra sợ hãi nồng đậm.
Vốn hắn thấy, thiếu niên này chỉ có thực lực Vương cảnh, không cần sợ hãi, trải qua chuyện vừa rồi, mới biết người này căn bản là giả heo ăn hổ!
Mới vừa rồi Thư Thành đánh lén, cho dù là hắn cũng phải tạm lánh mủi nhọn, đối phương ung dung chỉ một cái chẳng những phá vỡ phòng ngự, còn chấn vỡ cánh tay... Thực lực như vậy, ít nhất cũng là Hoàng cảnh hậu kỳ!
Thực lực Hoàng cảnh hậu kỳ, ngụy trang thành Vương cảnh hậu kỳ... Nếu như trước hắn thật sự có những ý nghĩ gì khác, mưu đồ gây rối, bây giờ sợ rằng đã biến thành thi thể!
Hơn nữa... chỉ thực lực cao còn thôi, mấu chốt là thiếu niên này làm việc quả quyết, thủ đoạn tàn nhẫn.
Không nói những cái khác, chỉ nói tiện tay ném ra hai ức Hỏa Thần Tệ liền biết!
Bằng vào thực lực của thiếu niên, chém giết Thư Thành như bóp chết một con kiến, nhưng hết lần này tới lần khác không tự mình động thủ, tình nguyện ném ra hai ức Hỏa Thần Tệ, để cho những người khác động thủ... Chỉ bằng vào điểm này, hắn liền vĩnh viễn không làm được!
Làm như vậy, mặc dù bề ngoài nhìn bị thua thiệt nhiều, trên thực tế lại có thể để cho những dong binh kia, biết tài lực của hắn, để cho Thư Thành từ sâu trong nội tâm cảm thấy tuyệt vọng!
Người khác giết, mình giết, chỉ cách một chút, lại có chênh lệch long trời lỡ đất!
- Nghìn vạn lần không thể là địch...
Biết điểm này, Ngụy Bất Tân càng thêm cung kính, trong lòng âm thầm làm ra quyết định.
Đùa giỡn, đắc tội thiếu niên trước mắt này, hoàn toàn có thể không cần
tự mình động thủ, chỉ tùy tiện ném ra mấy ức Hỏa Thần Tệ, chỉ bằng vào tiền tài oai, muốn giết mình, chỉ biết cái sau nối tiếp cái trước đếm không hết!
Hắn làm lão bản của Hỏa Thần đấu giá tràng, cho tới nay cho rằng mình coi như có tiền, nhưng so sánh với đối phương, giờ mới hiểu được, giống như khiếu hóa tử vậy!
Cầm tiền không phải tiền, đây mới thực sự là người có tiền!
Không đi quản kết quả của Thư Thành như thế nào, Nhiếp Vân ném ra Hỏa Thần Tệ, liền đi tới chỗ trung niên, hai mắt tập trung, nháy cũng không nháy.
Thật ra thì ném nhiều tiền như vậy, cũng không phải như Ngụy Bất Tân nghĩ, để cho Thư Thành tuyệt vọng, mà là muốn nhìn một chút phản ứng của trung niên Lạp Tháp này.
Số tiền này mới vừa ném ra, trung niên kia xác thực kinh ngạc một chút, bất quá kinh ngạc chỉ trong chớp mắt, ngay sau đó tiếp tục tựa vào trên tường, không nhúc nhích.
Người khác bị hai ức Hỏa Thần Tệ làm mờ đầu óc, liều mạng chém giết Thư Thành, mà hắn lại không nhúc nhích, lần này không chỉ Nhiếp Vân nhìn ra vấn đề, ngay cả Ngụy Bất Tân ở một bên cũng cảm thấy kỳ quái.
Có thể tới chờ người khác thuê, khẳng định không có tiền, không có tiền thấy hai ức Hỏa Thần Tệ còn có thể giữ được bản tâm, người trước mắt này thật chỉ là Vương cảnh viên mãn?
- Không biết vị tiên sinh này, có thể báo cho biết tên họ hay không!
Thấy bộ dáng của đối phương, Nhiếp Vân càng thêm xác định suy đoán trong lòng, cười hỏi.
- Hương dã thôn dân mà thôi, không có tên họ gì!
Trung niên ngẩng đầu nhìn một cái, lần nữa cúi đầu.
- Người người đều có tên, dù là hương dã thôn dân cũng sẽ không ngoại lệ!
Đối với hắn nói, Nhiếp Vân không cảm thấy tức giận, cười nhạt nói.
- Vị thiếu gia này, hắn xác thực không có tên, ở chỗ này đợi hơn hai năm, chúng ta người nào cũng không biết tên, chỉ có thể gọi hắn là Đại Lạp Tháp!
Một người chờ thuê đi tới.
Nhiều người như vậy đồng thời vây công, Thư Thành khó có thể trốn thoát, đã toi mạng.
Giết xong Thư Thành, mọi người đều nhìn Hỏa Thần Tệ trên đất, nhưng không ai dám động thủ.
Không phải bọn hắn không muốn, mà là muốn nhìn một chút thiếu niên quyết định, nhiều tiền như vậy... thật cho bọn hắn sao?
Tiếp nhận làm thuê, cửu tử nhất sinh, những người này đều là người thông minh, biết có thể tiện tay lấy ra nhiều tiền như vậy, thiếu niên trước mắt này, chắc chắn sẽ không là người bình thường! Hơn nữa mới vừa rồi một chỉ để cho Thư Thành trọng thương... Trong lúc nhất thời mặc dù mọi người rất muốn tiền, lại không một cái dám động.
Người nói chuyện kia, chính là lá gan hơi lớn trong đám người.
- Đại Lạp Tháp? Ha hả!
Nhiếp Vân nở nụ cười.
Ở chỗ này đợi hai năm, không có người biết tên của hắn, đích xác có chút quỷ dị.