Vô Tận Đan Điền

Hồng Hà thành (thượng) (3)


trước sau

Lòng người khó đoán, mặc dù năm ức Hỏa Thần Tệ đối với hắn mà nói không coi vào đâu, nhưng hắn cũng không muốn bị người đùa bỡn, đối phương nghiêm túc đổi Hồng Hà tinh thạch thì thôi, thật muốn cầm đi, mình có vô số loại biện pháp để cho hắn muốn sống không được, muốn chết không xong!

- Vâng!

Thấy nụ cười của thiếu niên, trong lòng lão bản chợt lạnh.

Hắn biết đối phương nói là thật, không nói những cái khác, chỉ tiện tay lấy ra nhiều tiền như vậy, cũng rất không bình thường, nhân vật như thế, muốn để cho hắn chết, cho dù trốn xa nữa cũng vô dụng!

Hai người là người của hai thế giới, căn bản không thể so sánh.

- Thiếu gia chờ, ta đi một chút sẽ trở lại!

Nhận rõ ràng địa vị, lão bản không dám do dự, vội vàng đi ra ngoài.

- Ca ca, bây giờ chúng ta muốn làm gì? Cũng không thể ngày ngày ở chỗ này chờ Lăng Nguyệt tẩu tẩu a!

Lão bản rời đi, Nhiếp Đồngngồi ở một bên không nhịn được hỏi.

Bọn họ đã tới Hồng Hà thành gần nửa ngày, ca ca lại không nhúc nhích, không có tính toán đi ra tìm chút nào, để cho hắn không nhịn được kỳ quái.

- Hồng Hà thành lớn như vậy, hơn nữa Đạm Đài Lăng Nguyệt rốt cuộc có tới nơi này hay không cũng chưa biết chừng, ngươi cảm thấy mù quáng đi tìm có thể tìm được sao?

Nhiếp Vân uống một ly rượu ngon, cười nói.

- Mù quáng đi tìm khẳng định không tìm được, bất quá chỉ ở chỗ này càng không tìm được a!

Nhiếp Đồng không hiểu.

- Ta chưa nói không đi tìm! Thời điểm tới ta đã xem qua bản đồ, Hồng Hà tửu lâu này là chỗ dừng chân lớn nhất của cả Hồng Hà thành, lão bản nhất định là có không ít mối giao tiếp, chỉ cần chúng ta ở nơi này, để cho bọn họ thay mặt tìm, so với chúng ta mù quáng đi tìm thì đơn giản hơn nhiều!

Thấy hắn không biết, Nhiếp Vân giải thích.

- Để cho bọn họ tìm? Đúng vậy, một khi đám người tẩu tẩu tới, tất nhiên sẽ tìm chỗ ở, bất kể ở chỗ nào, nhiều phi thăng giả như vậy tất nhiên làm người khác chú ý, để cho lão bản hỏi thăm những chuyện này, khẳng định đơn giản hơn chúng ta hỏi thăm nhiều...

Nhiếp Đồng biết rõ, mắt sáng rực lên.

Bọn họ tìm Đạm Đài Lăng Nguyệt, khẳng định không dễ dàng, để cho lão bản sinh trưởng ở địa phương này làm, tất nhiên đơn giản hơn không ít.

- Để cho lão bản đi tìm, bây giờ cách Mộc Thánh Tiết còn có một đoạn thời gian, chúng ta cũng không thể ngày ngày ở trong phòng không ra a!

Biết cách làm của Nhiếp Vân, Nhiếp Đồng không hỏi thêm nữa, cười khổ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Hắn trời sinh tính hiếu động, lúc đầu hai chân hóa đá cũng kiên trì luyện kiếm là có thể nhìn ra!

Trước kia mới vừa tu luyện thời gian dài như vậy, một lần cũng không đi ra, bây giờ thật vất vả đến một thành phố lớn, đã sớm không tĩnh tâm tu luyện được, muốn đi ra ngoài dạo chơi.

- Dĩ nhiên sẽ không ngày ngày tránh ở trong phòng, ta tính toán đi Hồng Hà Môn một chuyến!

Trong mắt Nhiếp Vân chợt lóe sáng.

- Đi Hồng Hà Môn? Ngươi muốn chui vào? Cái này... chắc không dễ đâu!

Nhiếp Đồng sửng sốt một chút.

Hồng Hà Môn là nhất lưu tông môn, cùng Hỏa Thần tông không sai biệt lắm, bằng vào thực lực bây giờ, muốn chui vào nào có dễ dàng như vậy!

- Ta cũng đang suy nghĩ...

Nhiếp Vân gật đầu.

Hắn tiến vào Hồng Hà Môn là muốn tìm cơ hội lấy Hồng Hà linh quả, loại vật này vô cùng trân quý, muốn có được nào dễ dàng như vậy?

Hơn nữa, đường đường nhất lưu tông môn, bằng vào thực lực bây giờ, không có thân phận thích hợp, chui vào không thể nghi ngờ là người si nói mộng!

- Nhìn một chút Hồng Hà Môn gần đây có chiêu thu đệ tử không? Nếu như chiêu thu đệ tử, đến lúc đó có thể thử một chút... Chỉ bất quá, tỷ lệ thành công chưa chắc lớn!

Trầm tư chốc lát, cũng không nghĩ được biện pháp tốt, Nhiếp Vân không thể làm gì khác hơn là nói ra ý tưởng
lúc đầu.

Ở trong sương phòng đợi thời gian không lâu, cơm còn chưa ăn xong, lão bản đã trở về, đưa tới một Không Gian giới chỉ

- Thiếu gia, đã đổi xong cho ngươi rồi...

Nhận lấy giới chỉ, Nhiếp Vân nhìn lướt qua, thấy số lượng không sai, gật đầu một cái, búng ngón tay, một viên tinh thạch tám cạnh xuất hiện ở trong lòng bàn tay.

Toàn thân Hồng Hà tinh thạch đỏ tươi, mang một khí tức đặc thù, bàn tay vuốt ve ở phía trên, cho người ta một loại cảm giác dịu dàng thư thích, tựa hồ có thể quét sạch mệt nhọc toàn thân.

- Tốt lắm, ngươi đi xuống trước đi! Không có phân phó không nên tới quấy rầy!

Nhờ đối phương giúp một tay tra tìm tin tức của Đạm Đài Lăng Nguyệt xong, lúc này Nhiếp Vân mới khoát tay một cái, trong đầu suy tư tin tức liên quan tới Hồng Hà Môn.

Hồng Hà Môn là tông môn lớn nhất Hồng Hà vực, do Hồng Hà lão tổ sáng lập.

Hồng Hà, được xưng Thánh Hà chữa thương, tắm ở trong đó, đối với thương thế, giải độc đều có chỗ tốt rất lớn.

Hồng Hà lão tổ tìm hiểu Đại Đạo, chính là loại trị liệu, tương cận thiên phú Mộc Sinh sư, xem ra những Hồng Hà tinh thạch này cũng có loại công hiệu ấy!

Chỉ bất quá, vật này nhiều nhất cho người ta cảm giác dịu dàng thư thích mà thôi, muốn trị liệu thương thế còn không đạt tới, so với Trị Liệu chi khí cũng kém rất nhiều, chớ nói chi là Mộc Sinh khí.

- Không biết Hồng Hà Môn tu luyện chân khí là dạng gì, có thể dùng Mộc Sinh đan điền bắt chước hay không!

Trong lòng động một cái.

Trước dùng đan điền phục chế Thôn Phệ chi khí, có thể giả Hoàng tử của Phổ Thiên hoàng triều.

Mượn hỏa diễm của Bích Nhi, có thể để cho Diễm Hỏa đan điền thả ra hỏa diễm của đệ tử hạch tâm Hỏa Thần tông.

Đan điền thần kỳ như vậy, có thể sao chép bắt chước chân khí của Hồng Hà Môn, mượn cái này lẫn vào trong đó hay không?

Chỉ bất quá đệ tử Hồng Hà Môn hắn một cái cũng chưa từng thấy, đối phương rốt cuộc có dạng chân khí gì, đến bây giờ cũng không biết.

- Ra dạo một chút đi!

Một mực ở trong phòng, nhất định là không thấy được đệ tử của Hồng Hà Môn, Nhiếp Vân mang Nhiếp Đồng, Viên Cửu đi xuống.

Kích thước của Hồng Hà thành tương đương Hỏa Thần thành, trình độ phồn hoa cũng không kém chút nào, đi ở trên đường phố, thực lực của hai người bọn họ cũng không cao, Viên Cửu lại có thể che giấu khí tức, nên không có làm người khác chú ý.

- Ca ca, bên kia có Binh Khí phô, chúng ta đi mua một thanh kiếm đi, kiếm của ta đã theo không kịp tu vi rồi!

Đi dọc theo đường phố một hồi, Nhiếp Đồng đột nhiên chỉ một cái.

Nghe nói như vậy, Nhiếp Vân thầm kêu xấu hổ.

Tu vi của đệ đệ đạt tới Vương cảnh viên mãn, kiếm trong tay hắn còn là lần trước mình cho, chỉ có Vương cảnh đỉnh phong, mặc dù có thể dùng, nhưng không cách nào hoàn mỹ phát huy thực lực.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện