- Không phải, lần này đột phá, không cần người khác, ta muốn một người tĩnh tu, mới có thể tìm được cơ hội đột phá!
Khoát khoát tay, Nhiếp Vân không nhìn mị hoặc của đối phương, đại nghĩa lăng nhiên.
- Tĩnh tu? Hừ!
Thấy thái độ của hắn quyết tuyệt, mị thái trên mặt nữ đệ tử biến mất, lộ ra một tia cười lạnh:
- Ngươi cho ta không biết sao? Nhất định là tiện tỳ Diêu Diễm kia! Bình thường chiếm sư phụ thì thôi, sư phụ muốn đột phá, ta không tin nàng một người có thể phục vụ được! Ta liền nói cho các sư tỷ biết, ta xem các nàng có đồng ý hay không!
Nói xong thân thể của nữ đệ tử này vọt về phía trước, thẳng tắp bay vút đi.
- Cái này... Lưu Hạ trưởng lão rốt cuộc đang làm gì? Làm sao cảm giác giống như dâm quật vậy...
Nghe nói như vậy, thấy đối phương vội vã rời đi, Nhiếp Vân sắp phát điên.
Nếu như không phải biết đi tới Hồng Hà Môn, còn tưởng rằng đến tiêu dao quật, nếu không sao những nữ đệ tử này liều mạng nhào lên như thế?
Xem ra giả mạo Lưu Hạ trưởng lão là quyết định thất bại nhất!
Cùng nữ đệ tử bất thanh bất bạch... cuộc sống của người này thật khiến người ta không nói nổi.
Bất quá mặc dù lắc đầu, nhưng việc đến nước này, đã không có đường rút lui, lúc này điểm mủi chân một cái, theo sát ở sau lưng nữ đệ tử.
Muốn tìm được hang ổ của vị Lưu Hạ trưởng lão này, nhất định phải đi theo nữ đệ tử kia, nếu không tiếp tục mờ mịt đi, thời gian hao phí quá nhiều không nói, làm không tốt sẽ còn lộ hãm.
Thực lực của nữ đệ tử này cũng không mạnh, chỉ có Vương cảnh hậu kỳ, bây giờ Nhiếp Vân khu động thi thể của Lưu Hạ trưởng lão, tốc độ còn nhanh hơn bản tôn, theo sau dễ dàng.
Hai người một trước một sau, đi ước chừng thời gian uống cạn chun trà, một tiểu viện xuất hiện ở trước mắt.
Mới vừa đi vào, Nhiếp Vân nhất thời một trận vô ngữ.
Mấy chục nữ nhân đứng ở trong viện, chia làm hai tốp đối lập, bầu không khí có chút kiềm chế.
Những nữ nhân này mỗi một cái vóc người thướt tha, dung mạo xinh đẹp, mặc dù kém Bích Nhi, Bích Lạc tiên tử, nhưng người người cũng coi như trong trăm có một.
Hơn nữa quần áo của những người này lộ ra bụng cùng bắp đùi, bạch hoa hoa một mảnh, hết sức dưỡng nhãn.
Cái này... Là hang ổ của Lưu Hạ trưởng lão?
Đang nghi ngờ, một thanh âm để cho hắn kịp phản ứng.
- Sư phụ trở lại rồi...
Tiếng kêu kết thúc, mấy chục nữ nhân xinh đẹp đầu tiên là sửng sốt một chút, khi thấy Nhiếp Vân, tất cả đều mặt mừng rỡ vọt tới.
Mấy chục nữ nhân quần áo hở hang đồng thời xông lại là cái cảm giác gì... dọa đến Nhiếp Vân thiếu chút nữa lui ra ngoài cửa, xoay người bỏ chạy.
- Tốt lắm, vừa đến liền sảo sảo nháo nháo, còn thể thống gì nữa!
Biết nếu chạy trốn, khẳng định sẽ lộ tẩy. Lúc này Nhiếp Vân chắp hai tay ở sau lưng, sắc mặt trầm xuống.
- Sư phụ... Ngươi đáp ứng để cho ta tham gia Hồng Hà đệ tử tinh anh đại tái lần này, tại sao lại đáp ứng sư tỷ? Thực lực của nàng không bằng ta, ta bất kể, ta quyết phải tham gia!
Một nữ nhân từ trong đám người vọt ra, mặt oán khí, trong giọng nói mang vị đạo nũng nịu.
Nàng khoảng mười bảy mười tám tuổi, dáng xinh xắn lả lướt, nhưng trên người lại rất đầy đặn, nhất là hai ngực, cực kỳ khoa trương, để cho người ta hoài nghi có thể mất thăng bằng, trực tiếp cắm đầu về trước hay không.
Vừa nói chuyện, Nhiếp Vân liền cảm thấy tay cánh tay mềm mại, bộ ngực đầy đặn của nàng dính vào, trong mắt tràn đầy mị thái.
- Tiện tỳ, sư phụ rõ ràng đáp ứng ta, ngươi nhất định là nói láo! Nếu sư phụ tới, liền để cho sư phụ phân xử...
Còn không có giải quyết người này, lại một nữ nhân vóc dáng cao gầy vọt tới, người này càng quá đáng hơn, trực tiếp
nhào vào trong ngực Nhiếp Vân, thân thể không ngừng giãy dụa, uyển như thủy xà.
- Đủ rồi!
Thấy cử động kỳ ba của những đệ tử này, Nhiếp Vân không nói, uy thế của Hoàng cảnh đỉnh phong tản mát ra, chấn động mạnh một cái.
Rào!
Tất cả nữ đệ tử vốn đang tính toán vây lại không kiềm hãm được đồng thời lui về phía sau mấy bước.
- Mấy ngày nay đều chăm chỉ tu luyện cho ta, người nào có thể đột phá, ta sẽ để cho người đó tham gia đệ tử tinh anh đại tái, không cách nào đột phá, liền ngoan ngoãn ở lại, một cái cũng không cho phép ra ngoài!
Nhiếp Vân quát lên.
Từ khi thấy Lưu Hạ trưởng lão cùng đệ tử kia liền biết chắc cùng đồ đệ có quan hệ không biết tên... Nhưng nằm mơ cũng không nghĩ tới lại trắng trợn như thế!
Người ta sư phụ cùng đệ tử có tư tình mà nói, tất cả đều lặng lẽ đi làm, như sợ người khác biết, người này ngược lại tốt, chẳng những trắng trợn, còn biến đệ tử thành một hậu cung, không ngừng tranh đoạt tình nhân... Suy nghĩ một chút cũng muốn điên!
Người này thật đúng là nhân tài!
Nếu để cho đám người kia dây dưa tới, đừng nói không có biện pháp tìm Hồng Hà linh quả, làm không tốt còn bị các nàng hút khô, chết ở chỗ này!
- Vâng!
Thấy sư phụ tức giận, mọi người không dám càn rỡ, từng cái giảm thấp hô hấp, không dám nhúc nhích.
- Hừ!
Thấy chấn trụ được đối phương, lúc này Nhiếp Vân mới thở phào nhẹ nhõm, quay người lại đi tới phòng khách.
Nếu đây là hang ổ của Lưu Hạ trưởng lão, như vậy hắn nên ở nơi này.
Tiến vào phòng khách, quả nhiên ấn chứng hắn phỏng đoán.
Bên trong phòng khách bố trí tráng lệ, so với hoàng cung trước kia nhìn thấy còn xa hoa hơn, thảm màu đỏ, rèm màu hồng, ghế ngồi màu vàng kim... Cái đại sảnh này thật như một hoàng cung thu nhỏ.
Mỗi ngày tiêu dao khoái hoạt, người như vậy cũng có thể tu luyện tới Hoàng cảnh đỉnh phong... Lưu Hạ trưởng lão này rốt cuộc là thiên phú ngưu bức, hay vận khí nghịch thiên?
- Âm Dương bảo điển... Uyên Ương Tam Tinh Thủy... Hợp Hoan Tình Tố Công... Nhất Trụ Kình Thiên...
Đang kỳ quái, ánh mắt rơi vào giá sách trong phòng, liền mặt đỏ tới mang tai.
Trên giá sách, không cần cẩn thận quan sát, chỉ từ tên là có thể nhìn ra, tất cả đều là bí tịch song tu.
Khó trách nghe nói hắn muốn đột phá, nữ đệ tử kia hưng phấn như thế, nguyên lai Lưu Hạ trưởng lão tu luyện là công phu ngự nữ, vô luận tu luyện bình thường hay đột phá, đều cần nữ nhân phối hợp mới có thể tiến hành.
Cũng vì như vậy, những nữ đệ tử này mới không chút kiêng kỵ, thấy hắn đi tới, phí không ít tâm tư phô trương dáng người, chỉ sợ cũng tu luyện công pháp tương tự, nghĩ biện pháp cùng hắn song tu tăng thực lực lên.
Đường đường trưởng lão Hồng Hà Môn, tu luyện công pháp như vậy, không phải tận mắt nhìn thấy, thật là để cho người ta không cách nào tin tưởng.
&