Loại linh chi cấp bậc này, hoàn toàn có thể cải tử hồi sinh, hóa giải hết thảy kịch độc, chỉ sợ đối phương cũng là có loại dựa vào này, mới dám nói tỷ thí như vậy.
Bất quá, hắn vẫn xem thường uy lực của Chủ Đan Điền chi khí.
Nói trắng ra là, Chủ Đan Điền chi khí không phải độc dược, mà là một loại Đại Đạo, một loại Đại Đạo vượt qua Thiên Đạo, xuất hiện ở trên người Nhiếp Vân thì không có gì, nhưng xuất hiện ở trên người người khác, Thiên Đạo áp bách sẽ để cho hắn không chịu nổi.
Phốc phốc phốc!
Không ăn linh chi còn tốt, ăn xong còn chưa kịp tiêu hóa, Nam Hoa lão tiên lần nữa cuồng phun máu tươi.
- Điện hạ, Nam Hoa đại nhân giống như... không xong rồi!
Một thị vệ ở sau lưng Đa Ba vương tử lặng lẽ nói.
Không cần hắn nói, Đa Ba vương tử cũng nhìn ra, lúc này mặt của hắn âm trầm, môi không ngừng co quắp, buồn bực sắp hộc máu.
Cùng ăn độc dược của đối phương, thiếu niên kia nhanh như vậy liền giải độc, mà Nam Hoa lão tiên lại không ngừng hộc máu. Chỉ cần không mù là có thể nhìn ra, đối phương đã thắng, bên hắn thua!
Trước tới khiêu chiến, chỉ là vì Hồng Hà linh quả, không nghĩ tới linh quả không được, còn sát vũ quay về, một khi truyền về Phổ Thiên Lĩnh, sợ rằng những người cạnh tranh với hắn kia, cũng sẽ cười đến rụng răng!
- Đáng ghét!
Trong mắt lóe lên một đạo hận ý, nhìn về phía Lưu Hạ trưởng lão cùng thiếu niên, trong mắt Đa Ba vương tử tràn đầy sát cơ.
Nếu không phải những người này, hắn khẳng định đã lấy được Hồng Hà linh quả... Sự kiện kia cũng hoàn thành!
Chỉ cần hoàn thành sự kiện kia, để cho vị kia cao hứng, thân phận hoàng tử của hắn cũng chỉ là vấn đề thời gian.
- Vương tử... không cứu Nam Hoa đại nhân, sợ rằng hắn sẽ chết...
Không biết trong lòng vương tử nghĩ cái gì, thị vệ kia nhìn Nam Hoa lão tiên ở trong sân không ngừng hộc máu, ánh mắt lộ ra vẻ không đành lòng.
- Hừ!
Siết chặc nắm đấm, buông ra, lại siết chặc, do dự chốc lát, lúc này Đa Ba vương tử mới nở nụ cười.
- Hồng Hà Môn quả nhiên danh bất hư truyền, nội tình thâm hậu, Hồng Hà môn chủ, tỷ thí hôm nay, ta nhận thua!
Hắn nói ra nhận thua, trên mặt vân đạm phong khinh, không có chút không cam lòng cùng khó chịu nào, tựa như tranh tài thua căn bản không phải hắn.
- Khó trách có thể trở thành vương tử, có hi vọng đạt được vương vị của Phổ Thiên Lĩnh... da mặt thật quá dầy!
Nhiếp Vân trợn trắng mắt.
Mới vừa rồi tới khí thế hung hăng, ngưu bức lợi hại, bất kỳ người nào cũng không nhìn vào mắt. Vốn tưởng rằng thua sẽ thẹn quá thành giận, không nghĩ tới thản nhiên tiếp nhận... không nhìn ra không cam lòng các ngươi. Đúng là kiêu hùng.
- Nhận thua?
- Đa Ba vương tử trước tới khiêu chiến chủ động nhận thua?
- Chúng ta lại có thể thắng?
- Cái này... Lưu Hạ trưởng lão thật lợi hại, thật không nghĩ tới hai đệ tử của hắn mạnh mẽ như vậy...
Nhìn ra thắng thua cùng chính tai nghe Đa Ba vương tử thừa nhận hoàn toàn là hai loại khái niệm, thấy hắn nhận thua, tất cả mọi người đều xôn xao.
Vốn tưởng rằng lần này Hồng Hà Môn khẳng định thua sạch, mất mặt xấu hổ, không nghĩ tới lại chuyển bại thành thắng, thành công nghịch chuyển!
Đây là bọn hắn nằm mộng cũng không nghĩ tới!
- Mọi người so tài lẫn nhau, có thắng có thua, vương tử đường xa tới, không có phát huy tốt cũng là chuyện thường, không cần lưu tâm!
Nghe hắn nhận thua, Hồng Hà môn chủ cũng mặt đầy nụ cười.
- Đây là một chai Linh Lung Tôi Cốt Dịch, xin Hồng Hà môn chủ vui lòng nhận lấy!
Mặc dù trong lòng Đa Ba vương tử không cam lòng, nhưng biết đã thua, cũng không chống chế, cổ tay run lên, một cái bình ngọc xuất hiện ở trước mặt, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra, thẳng tắp bay về phía Hồng Hà môn chủ.
Linh Lung Tôi Cốt Dịch, bảo vật của Phổ Thiên Lĩnh, trình độ trân quý không
kém Hồng Hà linh quả chút nào, trực tiếp lấy ra cho dù hắn thân là vương tử, giá trị con người không rẻ, cũng hết sức đau lòng.
- Đa tạ vương tử!
Đưa tay nhận lấy Linh Lung Tôi Cốt Dịch, Hồng Hà môn chủ nhẹ nhàng cười một tiếng.
Mặc dù linh dịch này trân quý, nhưng đối với hắn mà nói, đã không có tác dụng quá lớn, mấu chốt là mặt mũi, hôm nay thắng được mặt mũi, đủ để đưa vào sử sách tông môn.
- Nếu đánh cuộc kết thúc, ta cũng nhận thua, môn chủ có thể bỏ qua cho thuộc hạ của ta, ban cho giải dược hay không?
Đa Ba vương tử nói ra ý của mình.
Ở trước mặt nhiều người như vậy nhận thua, mặt mũi tổn hao nhiều, hắn cũng không muốn, nhưng thấy Nam Hoa lão tiên không chịu nổi, phải cứu đối phương!
Mặc dù lần này Nam Hoa lão tiên thua, nhưng thực lực của người này còn ở đó, là một đại trợ lực để hắn tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, không thể sơ suất.
- Ban cho giải dược? Vương tử có phải quên chuyện gì hay không?
Hồng Hà môn chủ còn chưa lên tiếng, Nhiếp Vân hừ nói.
- Hừ!
Trong mắt Đa Ba vương tử tinh mang chợt lóe, trên người tản mát ra uy áp nồng nặc.
- Ta nhớ, mới vừa rồi trước tỷ thí, chúng ta tăng thêm tiền cược, Nam Hoa lão tiên chính miệng đáp ứng không giải được độc, phải làm thị vệ của ta... có phải Vương tử quên rồi hay không?
Không để ý tới uy áp của hắn, thần sắc của Nhiếp Vân lạnh nhạt.
- Hồng Hà môn chủ, Nam Hoa lão tiên là người của ta, mới vừa rồi lời kia bất quá tức giận mới nói như vậy, ngươi sẽ không coi là thật chứ!
Không để ý tới thiếu niên, Đa Ba vương tử nhìn về phía Hồng Hà môn chủ.
- Cái này...
Hồng Hà môn chủ do dự một chút, nhìn về phía Lưu Hạ trưởng lão:
- Lưu Hạ trưởng lão, chuyện này liền đến đây chấm dứt a!
- Đến đây chấm dứt?
Lưu Hạ trưởng lão biết trong lòng môn chủ nghĩ cái gì, có thể để Đa Ba vương tử nhận thua đã rất tốt, gây thêm rắc rối nữa, nhất định là hắn không muốn thấy.
- Cũng được, bất quá Môn chủ, trước ngươi đáp ứng ban thưởng, có thể cho ta hay không?
Lưu Hạ trưởng lão nói.
Đối với có được Nam Hoa lão tiên làm thị hay không vệ, Nhiếp Vân không có hứng thú quá lớn, bây giờ đã chiến thắng, nhân cơ hội lấy được Hồng Hà linh quả mới là vương đạo!
Nếu không, chờ Đa Ba vương tử rời đi, vạn nhất đổi ý, liền muốn khóc cũng không kịp.
- Ha hả, dĩ nhiên được, Hồng Nguyên trưởng lão!
Hồng Hà môn chủ cười nhạt, quay đầu phân phó một câu.
- Vâng, môn chủ!
Hồng Nguyên trưởng lão gật đầu một cái, xoay người đi ra ngoài, thời gian không lâu, trong tay cầm một cái hộp ngọc trở về, đặt ở trong tay Hồng Hà môn chủ.
Hộp ngọc che đậy rất tốt, phía trên là tầng tầng phong ấn, bất kỳ khí tức gì cũng tán không ra, chỉ từ bên ngoài xem, là nhìn không ra bên trong cụ thể có đồ vật gì.