Khó trách trong người mang theo tích tụ,, hai bên xung đột, không có trực tiếp tử vong đã không tệ, không thông thuận trong thời gian ngắn cũng có thể giải thích thông suốt.
Hô!
Vừa nghĩ thông xảy ra chuyện gì, Thần Nông Bách Thảo Kinh trong mắt biến mất, ngay sau đó hắn cảm giác mệt mỏi rất mạnh, cảm giác đau đầu ập tới, sắc mặt của hắn tái nhợt.
Thực lực không đủ cưỡng ép sử dụng Vọng Khí Pháp chỉ tạo thành tổn thương lớn lên người hắn.
- Ân...
Trong khi đau đớn kịch liệt nên hắn cũng cảm giác buồn bực nên hừ một tiếng.
Âm thanh không lớn nhưng chẳng khác gì sấm sét trong gian phòng yên tĩnh.
Đinh...
Vào lúc tiếng đàn đang tiến hành, một âm thanh giàn tan vang lên, dây đàn... Đứt!
Hô!
Dây đàn vừa đứt, tiếng đàn mang theo ảo cảnh biến mất, rất nhiều công tử đắm chìm trong đó nhanh chóng mở mắt ra, thở ra một hơi, trong mắt mang theo lưu luyến.
Tuy tiếng đàn đã dừng nhưng bọn họ lâm vào tiên âm ảo cảnh cũng không cảm thấy thế, chỉ thức tỉnh trong ảo cảnh hạnh phúc nhất nên rất là khó chịu, ngực nghẹn ngọn lửa vô danh thiêu đốt hừng hực.
- Diệu Âm tiên tử không hổ là Diệu Âm tiên tử, một khúc thật quá ít, chúng ta còn chưa nghe đủ, không biết có thể tiếp tục đàn một khúc hay không?
- Nghe một khúc chẳng những không có giải quyết mà còn khát vọng hơn, thỉnh tiên tử không nên keo kiệt.
- Chỉ cần tiên tử têếp tục khảy đàn, muốn bao nhiêu tiền ta đều cho...
- Van cầu ngươi, tiếp tục đàn một khúc... Nửa khúc cũng được, chỉ cần khảy đàn ta làm trâu ngựa cũng được.
Mọi người trong Thúy Ngọc Các tỉnh táo lại, trong mắt mang theo khẩn cầu.
Nếu như một khúc bình thường thì mọi người đã sớm quên đi, đàn đến một nửa cưỡng ép gián đoạn làm cho người ta có cảm giác bị đói lâu ngày, mỹ thực đều làm tốt, chiếc đũa đều cầm, lại đột nhiên... Đồ ăn cũng không trông thấy, chỉ còn hương khí phiêu đãng trước mặt.
Giống như sắc lang nhìn thấy nữ thần nhiều năm, quần áo đều cởi sạch đưa tới cửa nhưng đối phương biến mất.
Trong nội tâm biệt khuất có thể nghĩ.
Có thể tới nơi này đều là nhân vật không giàu cũng quý, tất cả đều là công tử, loại cảm giác phat điên này giày vò không chịu nổi.
May mắn bọn họ biết là Diệu Âm tiên tử nên không dám đắc tội, nếu không chắc chắn đã sớm tiến lên.
- Tiên tử lại khảy một bản đi, muốn điều kiện gì ngươi cứ việc nói...
Trác Dương cũng vò đầu bứt tai, kêu to lên.
Bản thân hắn ưu ái Diệu Âm tiên tử có thừa, lúc này nghe được nửa khúc cho nên không nhịn được.
Đinh!
Mọi người liên tục nghị luận, thậm chí muốn cuốn rèm châu lên nghe tiên tử tiếp tục khảy đàn, đột nhiên một tiếng đàn vang lên.
- Chư vị yên tĩnh!
Thân ảnh trong rèm châu nhúc nhích, ngay sau đó một thiếu nữ bộ dạng nha hoàn đi tới, cất cao giọng nói.
Nha hoàn này không có dung mạo khuynh quốc khuynh thành nhưng chẳng khác gì ngọc thạch, nghe nàng nói chuyện cảm giác thoải mái không nói thành lời.
Nghe giọng nói này, trong mắt rất nhiều người mang theo suy nghĩ, truy cầu Diệu Âm tiên tử nhất định là không được, nếu như có thể mang nha hoàn trở về chắc chắn không tệ.
- Tiểu thư nhà ta cảm thấy một khúc chưa xong, vô cớ gián đoạn nên hết sức xin lỗi, sở dĩ xuất hiện loại tình huống này cũng không phải tiểu thư đánh đàn không tinh... Mà là núi cao gặp được nước chảy, tiếng đàn gặp được tri âm!
Nha hoàn nói.
- Cái gì? Núi cao gặp được nước chảy?
- Gặp được tri âm? Chẳng lẽ tri âm trong chúng ta?
- Tri âm này là ta?
- Có thể trở thành tri âm của Diệu Âm tiên tử, này quá vinh hạnh, là người may mắn nào thế?
Mọi người vốn sững sờ, lập tức xôn xao.
Diệu Âm tiên tử đã sống hơn hai năm tại thành Vân Châu, số lần khảy đàn có thể đếm được trên đầu ngón tay, chưa từng nghe nói qua tri âm, tại sao lại xuất hiện?
Tri âm này là ai?
- Không phải là ta chứ? Ta hiểu hàm nghĩa
trong tiếng đàn của Diệu Âm tiên tử, vì thế ta cũng học tập một ít sách vở âm luật!
Bên trong phòng nghe nói như thế, Trác Dương cảm giác toàn thân nóng rực, hai mắt tỏa sáng.
Bảy lần bị cự tuyệt ngoài cửa, vì thế học tập không ít thư tịch âm nhạc, tuy không phải âm luật đại sư nhưng tuyệt đối vượt qua người bình thường, chẳng lẽ tri âm là mình?
- Ngươi? Ít ở chỗ này xú mỹ, nhất định là ta, ta từ nhỏ yêu thích âm luật, rất có nghiên cứu về tiêu, tiên tử tất nhiên biết rõ nên muốn hợp tấu với ta.
Một công tử cắt lời tự kỷ của Trác Dương, trong mắt mang theo chờ mong không nhỏ.
- Ta cảm thấy có thể là ta, vừa rồi ta cảm thấy tiên tử như chuyên môn đàn vì ta, hai người chúng ta sẽ ngồi ở bờ sông, nước chảy qua mang theo sở cầu nhân sinh...
Lại một công tử hét lớn.
Nghe hắn nói thế, hiển nhiên trong ảo cảnh hắn có ý dâm ở chung với Diệu Âm tiên tử.
- Đưfng tranh giành, các ngươi đã tới rất nhiều lần, đều không có bị vừa ý, tại sao có thể là tri âm? Nhất định là ta, ta lần đầu tiên tới đây...
Diệp Đào cũng gia nhập trong đó.
Mọi người hưng phấn tới mức sắc mặt trắng bệch, trong mắt mang theo kích động.
Đối với bọn họ mà nói, nếu quả thật có thể trở thành tri âm của Diệu Âm tiên tử, cho dù chết cũng cảm thấy giá trị.
- Tri âm?
Khác với mọi người kích động, trong mắt Nhiếp Vân mang theo nghi hoặc.
Lúc này hắn đã theo thi triển Vọng Khí Pháp suy yếu cảm giác vừa rồi, tuy vừa rồi tiêu hao quá lớn nên có chút mệt mỏi, sắc mặt tái nhợt.
Tuy cảm thấy hữu khí vô lực nhưng nội tâm lại kỳ quái.
Vừa rồi hắn vô tình hừ một tiếng cắt đứt đối phương đánh đàn, dựa theo đạo lý hắn là trâu nhai mẫu đơn, phải là thất lễ mới đúng, tại sao lại thành tri âm?
Chẳng lẽ tri âm cũng không phải mình, mà là người khác?
Hẳn là!
- Nhiếp huynh, ngươi không sao chớ? Tại sao sắc mặt tái nhợt như thế?
Hắn không đúng bị người khác nhìn ra, đúng là Phùng Miểu.
Phùng Miểu say mê y đạo, tuy tiếng đàn vừa rồi hấp dẫn rất lớn, dù sao tâm tính rất tốt nên mê huyễn trong đó, nhìn thấy thiếu niên sắc mặt hồng nhuận phơn phớt biến thành tái nhợt, lúc này hắn không nhịn được kêu thành tiếng.
Nghe được hắn nói thế, những người khác nhìn sang, cũng lập tức hỏi thăm.
- Nhiếp huynh, như thế nào? Vừa rồi không phải vẫn tốt sao?
Trác Dương cũng nhìn qua.
- Không có việc gì, ta cảm thấy không thoải mái mà thôi!
Nhìn thấy mọi người quan tâm, Nhiếp Vân cười cười.
Tu vi chưa đủ, cưỡng ép sử dụng Vọng Khí Pháp sẽ làm linh hồn bị hao tổn, thân thể sẽ xuất hiện cảm giác mệt mỏi, cũng không tổn thương căn bản, chỉ chỉ suy yếu thời gian ngắn mà thôi.
Không ảnh hưởng toàn cục.