Tuy không biết nàng muốn làm gì, nhưng đã đối phương mời, hắn đi qua cũng không sao.
- Chư vị công tử, cáo từ!
Diệu Âm tiên tử cúi đầu lần nữa, lúc này ôm lấy đàn ngọc, thân thể đi về phía trước.
Nhiếp Vân nói với đám Diệp Đào một câu sau đó theo sau.
Thực lực của hắn không thể phi hành, đi theo cầu vồng của Diệu Âm tiên tử cho nên đáp xuống lầu.
Hai người cũng không đi vào phòng vừa khảy đàn, mà là đi một gian phòng khác.
Gian phòng mang theo hương khí nhàn nhạt, trang trí màu hồng nhạt, vừa xem cũng biết là khuê phòng của Diệu Âm tiên tử.
- Mời công tử ngồi!
Lúc này trong phòng chỉ có hai người, Diệu Âm tiên tử nói một tiếng sau đó ngồi cách đó không xa.
- Tiên tử lý giải tiên âm đại đạo hơn xa ta, cũng khó có thể nghe hiểu, chẳng biết tại sao nói ta là tri âm!
Ngồi xuống, Nhiếp Vân cũng không có bị đãi ngộ đặc thù làm choáng váng đầu óc, hắn nghi hoặc hỏi.
Mặc dù hắn có tiên âm đan điền, cũng hơi hiểu tiên âm đại đạo nhưng tron thành Vân Châu cường giả như mây, hắn không tin lực lượng mèo quào ba chân của mình được đối phương chú ý tới.
- Công tử khiêm tốn, nói công tử là tri âm của ta cũng không phải nói bậy, chờ ta giải thích sẽ rõ.
Diệu Âm tiên tử nhìn ra nghi hoặc của hắn, mỉm cười, mở miệng nói.
Giọng nói êm tai như tiếng đàn vang lên.
- Xin lắng tai nghe!
Nhiếp Vân ôm quyền.
Hắn tự hiểu lấy mình, hắn không tin gương mặt của mình người gặp người thích, chỉ nhìn một cái đã sinh ra tình cảm.
Đối phương đã nói là tri âm, khẳng định có mục đích của nàng.
- Ta đàn một khúc Vong Sở Tư với mục đích đơn giản, chỉ cần trong phạm vi tiếng đàn của ta, cho dù là kẻ điếc cũng có thể tiến vào ảo cảnh!
Nhìn ra suy nghĩ của hắn, Diệu Âm tiên tử cười một tiếng:
- Đương nhiên, cũng không phải nói không bị ảo cảnh là có thể thành tri âm của ta, vừa rồi ta vì xác nhận mới tới đây khảy đàn, công tử từng tiến vào ảo cảnh, hơn nữa ánh còn nhìn ra sơ hở của tiếng đàn... Bằng vào điểm này ta không biết công tử là âm luật đại sư thì sống uổng nhiều năm rồi.
- Chỗ sơ hở...
Nhiếp Vân không phủ nhận, hắn âm thầm gật đầu.
Tiên âm đại đạo giống như võ đạo, âm luật tích tụ chính là sơ hở.
Chính mình dùng y đạo quan sát ra ẩn tật trên người đối phương nhưng trong mắt đối phương chính là âm luật đại sư, nhìn ra điểm thiếu hụt trong tiếng đàn của nàng.
Có thể nhìn ra thiếu hụt cuả nàng, đối phương không phải tri âm là cái gì?
- Ta hiểu ý của tiên tử, chỉ có điều... Ta xác thực không phải tri âm, sở dĩ có thể nhìn ra sơ hở cũng không tới từ âm luật, mà là y thuật!
Sau khi hiểu ra điểm này, Nhiếp Vân nói.
Mặc dù hắn có tiên âm đại đạo nhưng không hiểu âm luật, lúc này còn chênh lệch quá nhiều với Diệu Âm tiên tử, hoàn toàn không cùng khái niệm.
Xưng hô tri âm, thật sự không dám nhận!
- Y thuật?
Ánh mắt Diệu Âm tiên tử tú khó hiểu.
Tại sao có quan hệ với y thuật? Cả hai kém nhau quá lớn.
- Nếu như ta không nhìn lầm, tiên tử hẳn là Lạc Á thể chất!
- Mà tu luyện tiếng đàn chi đạo cũng không phải là tiếng tiêu chi đạo!
Biết rõ đối phương khẳng định không tin, Nhiếp Vân cũng không giải thích mà là hỏi ngược lại.
- Làm sao ngươi biết?
Diệu Âm tiên tử đứng dậy, trên mặt mang theo giật mình.
Thể chất nàng vạn năm không gặp, không khác gì người thường, cho dù cường giả Đại Đế nhìn thấy cũng không nhìn ra cái gì, người trước mặt nói thẳng mới làm nàng giật mình.
Nếu như không phải thực lực đối phương thật sự quá thấp không có uy hiếp với nàng, chỉ sợ nàng đã muốn ra tay.
Lạc Á thể chất, mặc dù không phải thể chất đặc thù bài danh cao nhưng cũng không
đơn giản, trời sinh mẫn cảm với tiên âm đại đạo.
- Lạc Á thể chất tồn tại rất đơn giản, đó là vì người đầu tiên có thể chất này chính là Lạc Á nên mới gọi như thế.
- Đó là thể chất tiên âm đặc thù dễ dàng lĩnh ngộ tiên âm đại đạo đi tới cực hạn.
- Chỉ có điều... Năm đó Lạc Á dùng tiếng tiêu nổi danh, dùng tiêu nhập đạo!
- Lúc này Diệu Âm tiên cũng có thể chất như thế nên tiếng đàn nhập đạo, kém cực xa, cho nên mới phải xuất hiện tiếng đàn tích tụ...
Nhiếp Vân chậm rãi nói:
- Ta là thầy thuốc, nhìn ra tích tụ chi khí trong cơ thể tiên tử, lúc này mới suy ngược lại và đoán ra ngươi là Lạc Á thể chất!
- Nhìn ra tích tụ chi khí trong người ta?
Diệu Âm tiên tử càng khiếp sợ.
Mặc dù đối phương nói nhẹ nhõm, nghe rất đơn giản nhưng trên thực tế quá khó làm.
Tu vi của nàng cao thâm, càng hiểu sâu về thân thể của mình, biết rõ tình huống của nàng bây giờ, tuy tiếng đàn và thể chất có xung đột nhưng cũng không rõ ràng, cho dù danh y bài danh top mười cả thành Vân Châu cũng không nhìn ra cái gì, người trước mặt ở xa như thế đã nhìn ra được, hơn nữa cách rèm cừa có thể nhìn ra... Thiệt giả?
Phần y thuật này đạt tới cảnh giới nào?
- Đúng!
Nhiếp Vân gật đầu.
- Thì ra là y đạo đại sư... Hẳn là như vậy...
Xác định thân phận y sư của hắn, Diệu Âm tiên tử cảm thấy thất lạc.
Nếu như đối phương thông qua âm luật nhìn thấy sơ hở, nói rõ trên phương diện tiên âm một đạo có trợ giúp với nàng, chính thức xưng là tri âm, đáng tiếc... Thông qua y đạo nhìn ra sơ hở, tác dụng tựu không lớn!
Trong người nàng có xung đột là lý niệm xung đột, cũng không phải là thân thể và linh hồn, thuốc và kim châm không chữa được, y sư càng lợi hại càng không có biện pháp, trừ phi chính thức tìm được “Tri âm”, tri âm cùng cầm tiêu hợp tấu với nàng, lực lượng giao hòa, như vậy mới có thể đột phá gông cùm xiềng xích, tiêu trừ tích tụ!
- Mặc dù đại sư không phải tri âm của ta, có thể nhìn ra sơ hở trong người ta, nói ra chúng ta hữu duyên.
Trong nội tâm thất lạc lóe lên rồi biến mất, tuy không tìm được tri âm nhưng đối phương có thể tìm được sơ hở của nàng, lại một câu nói ra thể chất, nói rõ hữu duyên, Diệu Âm tiên tử khôi phục bình tĩnh, bàn tay trắng như ngọc kéo khăn che mặt, khăn lụa rơi xuống và lộ ra dung mạo không tỳ vết.
- Ách...
Lúc này Nhiếp Vân mới nhớ tới đối phương đã từng nói qua, gặp được tri âm sẽ mở khăn che mặt.
Mặc dù mình không phải tri âm nhưng đối phương thực sự thực hiện hứa hẹn.
Nhìn dung nhan hoàn mỹ trước mặt, mặc dù Nhiếp Vân kiến thức rộng rãi, hắn thường nhìn thấy Đạm Thai Lăng Nguyệt, Đế Huyền và Bích Lạc tiên tử cũng cảm thấy kinh diễm.