Vô Tận Đan Điền

Xem khúc phổ


trước sau

- Kỳ thật cũng không sao, hiện tại thanh danh của ta lên cao, thời gian lâu chắc chắn sẽ có người am hiểu tiêu âm mộ danh mà tới, mặc dù kém một chút cũng có thể chậm rãi bồi dưỡng, một ngày nào đó có thể đột phá gông cùm xiềng xích.

Diệu Âm tiên tử chậm rãi nói một câu.

Hiện tại nàng có ý định này, bằng vào chính nàng muốn đột phá là ít khả năng, nhưng tìm kiếm người am hiểu tiêu âm mới có hi vọng.

Chỉ có điều hi vọng này kéo dài bao lâu, vài năm, mấy trăm năm thậm chí mấy ngàn năm trên vạn năm, hoặc không nhất định!

Tuy thực lực Hoàng cảnh viên mãn rất mạnh, tuổi thọ vẫn có hạn chế, cũng không phải là thiên địa đồng thọ, vĩnh sinh bất tử.

Hiện tại có ý nghĩ rất tốt nhưng có khả năng tới chết cũng không tìm được người này.

- Trên thực tế, nếu quả thật muốn giải quyết vấn đề này không khó khăn.

Nhiếp Vân nói.

- Không cần an ủi ta...

Diệu Âm tiên tử lắc đầu, đột nhiên sửng sốt:

- Ngươi nói không khó? Chẳng lẽ công tử có biện pháp?

Lời nói dồn dập, thậm chí có chút ít thất thố.

Nàng bị vây ở cảnh giới này rất nhiều năm, nàng vẫn không thể đột phá, đổi lại ai nghe được có hi vọng cũng kích động.

- Không phải an ủi ngươi, tiên âm đại đạo trăm sông đổ về một biển, ta cũng có hiểu sơ một hai, nếu như có thể tìm được Lăng Thiên tiêu phổ của Lạc Á tiền bối lưu lại, sau đó cho ta ba ngày, ta có thể hoàn thành việc hợp tấu.

Nhiếp Vân thản nhiên nói.

Có kinh nghiệm tấn cấp của mộc sinh đan điền, hắn biết rõ muốn làm tiên âm đan điền tấn cấp cần bảo vật cùng loại với Thần Nông Bách Thảo Kinh, một khi dung hợp, tiên âm đan điền tấn cấp, hắn sẽ tấn cấp âm luật không thua gì Diệu Âm tiên tử hiện tại.

Hợp tấu cũng vô cùng đơn giản.

Tiêu phổ nổi danh nhất chính là Lạc Á lúc trước lưu lại Lăng Thiên tiêu phổ, chỉ có điều... Thứ này thất truyền thời gian quá lâu, không có người biết rõ ở nơi nào.

Muốn tìm được sao mà khó khăn!

Nhưng tiêu phổ là chết, người là sống, tìm Lăng Thiên tiêu phổ còn tốt hơn Diệu Âm tiên tử chờ đợi thế này.

- Tìm được Lăng Thiên tiêu phổ, ngươi có thể hoàn thành chuyện hợp tấu? Ngươi xác định?

Diệu Âm tiên tử vô cùng kích động, lời nói mang theo run rẩy.

- Không nói đùa!

Nhiếp Vân gật đầu.

- Tốt!

- Sau Lạc Á đã không có người nào luyện tiêu tới cảnh giới giống như ta, ngươi nói đạt được tiêu phổ sẽ đạt tới cảnh giới của ta trong ba ngày... Thứ cho tại hạ nói thẳng, thật khó tin tưởng!

Trải qua kích động lúc ban đầu, Diệu Âm tiên tử tỉnh táo lại.

Nàng có thể luyện đàn tới cảnh giới hiện tại, thiên phú là một chuyện, quan trọng hơn là tu luyện không biết ngày đêm, trải qua không biết bao nhiêu năm tháng, ngày nay tự nhiên đối phương nói có thể trong ba ngày đạt tới cảnh giới như nàng, đổi lại ai cũng khó mà tin nổi.

Lăng Thiên tiêu phổ dễ kiếm tri âm khó tìm.

- Chuyện này đơn, tiên tử đưa cầm phổ cho ta mượn.

Nhiếp Vân sớm biết đối phương nghi hoặc như thế cho nên cười nói.

- Cầm phổ?

Diệu Âm tiên tử nhướng mày.

Cái gọi là cầm phổ cũng không phải là nhạc khúc thông thường, mà là tu luyện giả lĩnh ngộ cầm đạo, trừ phi sư môn truyền thừa hoặc công pháp bí tịch giống nhau, rất ít cho người ngoài quan sát, thiếu niên trực tiếp nói thế làm nàng không vui.

- Chút thực lực của ta chắc ngươi không để mắt.

- Lại nói có cầm phổ, ta chỉ xem trong thời gian một chén trà sẽ trả lại cho ngươi, còn sợ ta chạy hay sao? Sở dĩ ta xem cũng không phải ngấp nghé cầm phổ của ngươi, mà là liên quan tới tiên âm đại đạo của ta, chỉ muốn xác nhận một chút ngươi lý giải đại đạo tới cảnh giới nào, nếu như cũng không biết ngươi tu luyện đến mức nào thì ta làm sao có thể hợp tấu với ngươi?

Biết rõ nàng lo lắng cái gì Nhiếp Vân cười
nói.

Đối phương thực lực Hoàng cảnh viên mãn, bản thân hắn là Vương cảnh viên mãn, kém vài đẳng cấp, cho dù muốn chạy cũng không chạy được.

- Cầm phổ là ân sư của ta ban tặng, trong đó có lý giải đại đạo của ta, có thể cho ngươi mượn đánh giá!

Diệu Âm tiên tử do dự sau đó gật đầu một cái.

Nàng biết rõ thực lực của đối phương, đúng là không đáng giá nhắc tới, cho dù muốn làm trò quỷ gì cũng khó có thể gây sóng gió, còn nữa, thời gian uống cạn một chén trà đối phương muốn học trộm cũng không thể nào, tối đa chỉ nhìn xem.

Cầm phổ của nàng là tâm huyết của sư môn truyền thừa, lúc trước vì xem hiểu đã tốn thời gian ba năm, nhớ kỹ nội dung trong đó không dưới mười năm, dung hội quán thông cần thời gian ngàn năm không ngừng cố gắng... Đối phương nói một chén trà đã học được.. Nàng không tin.

Sau khi hiểu những chuyện này, cấp cho hắn xem cũng không có gì.

Nghĩ vậy bàn tay vỗ nhẹ một cái, không gian chung quanh bị phong ấn, Diệu Âm tiên tử vỗ nhẹ sau đó một thư tịch bay ra ngoài, lúc này trong không gian có âm nhạc sinh ra.

- Cầm thư hóa âm?

Nhìn thấy thư tịch, đôi mắt Nhiếp Vân nghiêm túc.

Quyển sách này chất liệu đặc thù và viết cầm phổ lên, bởi vì trong đó liên lụy đại đạo huyền bí, dần dà sách vở bị đại đạo đồng hóa cho nên có năng lực diễn tấu.

Nhìn kỹ câu chữ trên sách vở, mỗi nốt nhạc là một tiếng đàn, nó không ngừng chấn động trong gió.

Tiếng đàn hóa sách không riêng gì đại đạo đồng hóa mới có, càng là cầm đạo đại sư dùng tâm huyết và lý giải viết thành, vô cùng trân quý.

Có thể xuất ra loại cầm phổ này, sư môn Diệu Âm tiên tử không đơn giản!

Khó trách có thể đào tạo ra nhân vật như thế.

- Ta cũng không khách khí!

Biết rõ chính mình chỉ có thời gian một chén trà, Nhiếp Vân cũng không nói nhảm, vận dụng thiên phú thiên nhãn, thiên nhĩ nhìn chằm chằm vào quyển sách.

Hô!

Hắn như xem xét, ngay sau đó tiếng đàn vang lên trong đầu, hắn như rời khỏi gian phòng tiến vào thế giới khác.

Thiên địa là cầm, khắp nơi đều có âm thanh động lòng người làm cho người ta sa vào trong đó không cách nào tự kềm chế.

Tiếng đàn ảo cảnh!

Không nghĩ tới một quyển sách lại có uy lực lớn như thế, trực tiếp làm người ta lâm vào ảo cảnh.

- Phục chế!

Tiến vào ảo cảnh, Nhiếp Vân cũng không hoảng hốt trương, hắn cau mày suy nghĩ và lắng nghe tiếng đàn trong đó.

Ầm ầm!

Nạp vật thế giới nổ vang, một địa phương phong bế xuất hiện trước mắt hắn, thiên địa là cầm, nhật nguyệt diễn tấu, gió mát qua núi, vằn nước chấn động cũng có thể làm đại đạo phát ra âm thanh làm người ta trầm mê vào trong đó.

Hắn không có khả năng thôn phệ cầm pỏổ trước mặt, dù sao đây là đồ của Diệu Âm tiên tử, một khi nuốt, đối phương không giết mình cũng không khác bao nhiêu đâu.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện