- Sao nào? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn bị phong ấn miệng lại hay sao?
Không để ý tới vẻ phẫn nộ của hắn, Việt Lão khẽ nói.
Việt Lão cũng không phải là kẻ ngu, sao lại không biết trong lòng hắn ta đang nghĩ gì chứ? Đắc tội với người khác thì cũng thôi đi, hắn còn có thể chịu được. Thế nhưng vị Nhiếp Vân trước mắt này vừa mới giúp hắn, hơn nữa lại còn tìm ra nguyên nhân của bệnh tình. Ân tình rất là to lớn, cho dù thịt nát xương tan cũng khó có thể báo đáp được. Thế nhưng tiểu tử này, không ngờ lại dám tìm phiền toái, đây không phải là tự mình muốn chết hay sao?
- Ta...
Sắc mặt của Diệp Tân bắt đầu biến thành màu đen.
- Sao? Còn chưa mau cút hay sao!
Việt Lão quát lớn, bàn tay chộp ra một trảo, Diệp Tân lập tức bị đánh cho lảo đảo, nhường ra một con đường.
Xoẹt zoẹt~!
Hai bàn tay nắm chặt không ngừng kêu lên răng rắc, Diệp Tân cảm thấy dường như mình sắp phát điên rồi.
Bất kể nói như thế nào hắn đều là một trong những người lựa chọn thừa kế gia tộc. Hơn nữa lại rất có khả năng chính là gia chủ sau này. Việt lão chỉ là một người khác họ mà lại dám đối với hắn như vậy, quả thực đã quá coi trời bằng vung a.
Tuy nhiên, cho dù trong lòng tức giận nhưng mà cũng biết thân biết phận. Cho nên cũng không dám nói thêm điều gì. Việt Lão ở trước mắt này, không chỉ thân như huynh đệ với lão gia tử, mà quan trọng hơn là.. Thực lực của bản thân hắn cũng vô cùng đáng sợ!
Không nói đâu xa, chỉ từ tình huống rat ay vừa rồi là có thể thấy được. Đừng nói bên cạnh hắn chỉ có hai Hoàng Cảnh viên mãn bình thường, cho dù có thêm hai người thì cũng không ngăn cản được đối phương.
Hoàng Cảnh viên mãn từ trong chiến trường chém giết ra ngoài so với ở trong gia tộc bồi dưỡng là hai tồn tại hoàn khác nhau, không cùng một đẳng cấp.
- Diệp Tân thiếu gia, thật sự ngại quá, ta đi trước a!
Đi theo sau lưng Việt Lão. Lúc đi tới trước mặt Diệp Tân, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng rồi nói.
Đối phương có địch ý với hắn, không cần phải nói thì hắn cũng có thể cảm ứng ra được. Đã như vậy thì hắn cũng không cần phải giả bộ làm người tốt làm gì.
Sưu sưu!
Nhìn thấy thiếu niên ở trước mắt này đang ra vẻ ngoài cười nhưng trong lòng không cười. Bộ dáng đắc ý vô cùng, thiếu chút nữa Diệp Tân đã tức điên lên.
- Hừ, để cho ngươi đắc ý thêm một lát nữa. Sau đó sẽ khiến cho ngươi khóc không ra nước mắt!
Biết rõ Việt Lão đã ra tay, mình không có biện pháp ngăn cản nữa, Diệp Tân đành phải áp chế lửa giận vào trong lòng.
- Đi!
Nói xong hắn cũng đi theo sát sau lưng hai người Nhiếp Vân, cũng đi vào trong tiểu viện.
Không để ý tới Diệp Tân đang phẫn nộ, Nhiếp Vân đi theo sau lưng Việt Lão, không bao lâu đã đi tới bên trong một cái đại điện to lớn.
Trong cung điện rất là yên tĩnh, có một lão giả tóc bạc đang nhắm mắt ngồi ở trên mặt ghế. Ở bên cạnh đó không xa cũng có một lão giả ngồi ở một bên, đang bắt mạch cho hắn, dường như đang cẩn thận lắng nghe.
Nhiếp Vân cũng không trực tiếp tiến vào bên trong đại điện, mà là nhìn về phía hai người này.
Lão gia tử kia nhìn qua có khí chất không sai biệt lắm với Việt Lão, mang theo hương vị quân nhân dày đặc. Hai mắt nhắm nghiền, nhìn không ra tu vi cụ thể, thế nhưng từ cảm giác cao cao tại thượng mơ hồ trên người thì hắn đã biết rõ người này không đơn giản, nhất định càng thêm đáng sợ hơn so với Việt Lão!
Nam Thiên Y Thánh đang ở bên cạnh hắn, có chút tương tự với Bạch Thủ Y thánh mà trước đó hắn đã từng gặp, tóc bạc mặt mũi hồng hào, khiến cho người ta có một loại cảm giác tiên phong đạo cốt.
Hắn lẳng lặng ngồi tại chỗ, ngón tay đặt lên trên mạch đập của lão gia tử, tuy rằng động tác đơn giản, thế nhưng lại nghiễm nhiên có phong phạm của đại sư. Làm cho không người nào có thể bắt bẻ được.
- Thiện Viện ngươi tới rồi sao?
Dường như cũng nghe được tiếng bước chân ở ngoài cửa, lão gia tử mở to mắt. Ánh mắt trầm ổn, thế nhưng lại mang theo phong mang khiến cho người ta khó có thể nhìn thẳng.
- Lão gia tử!
Việt Lão đi tới rồi nói một câu.
- Được rồi, hôm nay tinh thần của ta không tệ. Trước tiên cứ ngồi đi, đợi sau khi Nam Thiên Y Thánh xem giúp ta xong thì hắn sẽ giúp ngươi nhìn một chút!
Lão gia tử cười nói.
- Không vội!
Việt Lão gật đầu, cũng không nói thêm lời nào nữa mà đi vào đại điện, sau đó tìm một nơi để ngồi xuống. Nhiếp Vân thì vẫn ở sau lưng hắn, cũng không có ngồi xuống, mà là đứng ở bên cạnh hắn.
Nam Thiên Y Thánh nghe thấy thanh âm của hai người Việt Lão, Nhiếp Vân. Hắn quay đầu lại nhìn một cái rồi lập tức quay đầu đi, tiếp tục bắt mạch cho lão gia tử.
Một lát sau hắn mới buông tay ra.
- Bệnh trạng của lão gia tử lần trước ta cũng đã tới xem qua, sau khi trở về ta luôn tìm đọc cổ thư, tìm kiếm đối sách. Rốt cuộc trời không phụ lòng người, rốt cục ta cũng tìm được bệnh căn!
Nam Thiên Y Thánh vuốt vuốt chòm râu, trên mặt hiện lên vẻ tự tin và vẻ đắc ý.
- Ồ?
Nghe thấy hắn nói đã tìm được bệnh căn, lão gia tử lập tức nhìn về phía hắn.
- Nếu như ta đoná không sai, bệnh của lão gia tử là do vết thương cũ năm xưa tái phát, khiến cho tinh lực suy kiệt... Có phải lão gia tử cảm thấy trong cơ thể mình như có một cái phễu, khiến cho lực lượng trong cơ thể, thậm chí là sinh mệnh lực cũng đang không ngừng trôi qua. Lão gia tử muốn vãn hồi cục diện nhưng cũng không thể làm được gì đúng không?
Nam Thiên Y Thánh hỏi.
- Quả thực ta cũng có loại cảm giác này, trước kia qua một ngày thì cũng không có cảm giác gì. Thế nhưng hiện tại qua một ngày ta lại có cảm giác như mất mấy chục năm tuổi thọ, không ngừng trở nên già nua!
Lão gia tử nói.
- Vậy thì đúng rồi.
Nam Thiên Y Thánh cười nói:
- Bệnh này nếu như cẩn thận tra xét, toàn thân hoàn hảo không có chút tổn hao gì, không tìm ra được bất luận chỗ hỏng gì. Thế nhưng sinh mệnh lực lại đang không ngừng tiêu hao. Cho dù có phục dụng thuốc bổ mạnh mẽ tới mấy thì cũng không thể làm được gì! Thậm chí ngay cả tư duy, linh hồn cũng đang không ngừng tiêu hao, giống như là trở nên già nua, yếu đuối vậy! Thi thoảng toàn thân còn cảm thấy đau đớn, cho dù có bố trí nhiều cấm chế hơn nữa thì cũng không ngăn chặn được loại cảm giác này a.
- Đúng vậy, đại sư đã nhìn ra được bệnh trạng. Chẳng lẽ đại sư đã có phương pháp trị liệu rồi hay sao?
Lão gia tử hỏi.