- Đan dược của ta không có bất cứ vấn đề gì, lão gia tử đã tự mình nghiệm chứng qua. Người này lòng dạ khó lường, vẫn nên cẩn thận một ít cho thỏa đáng a!
Nam Thiên Y Thánh cũng lên tiếng.
- Chuyện này...
Lão gia tử vốn đang định vươn tay ra lại dừng lại ở trên không trung.
Ăn đan dược của Nam Thiên, hắn biết rõ khỏa đan dược này có trợ giúp rất lớn đối với hắn. Cho nên cũng không còn chút hoài nghi nào. Lúc này hai người đồng thời nói như vậy, trong lòng lập tức sinh nghi đối với thiếu niên ở trước mắt này.
- Lão gia tử, tại hạ chỉ bắt mạch mà thôi. Chỉ có một chút hành động như vậy, muốn ra tay làm loạn cũng khó có thể hoàn thành a!
Thấy vị lão gia tử này đã có chút tin tưởng lời nói của hai người này, Nhiếp Vân lại nói.
- Thực lực Vương cảnh viên mãn muốn làm tổn thương tới ta quả thực không dễ!
Lão gia tử gật đầu nói.
Thực lực của thiếu niên này, lúc đối phương vừa mới vào cửa hắn đã nhìn ra... Vương cảnh viên mãn.
Loại thực lực này mà muốn làm thương tổn tới hắn, quả thực là chuyện không thể nào hoàn thành được a.
- Lão gia tử, Nhiếp Vân quả thực là đại sư y đạo, cứ để cho hắn nhìn qua, có lẽ sẽ nhìn ra được điểm mấu chốt, hóa giải đau đớn của lão gia tử.
Ở cùng với lão gia tử thời gian dài như vậy, Việt Lão cực kỳ hiểu tâm tư của hắn. Lúc này nhìn thấy một màn như vậy, trong lòng thầm nghĩ một tiếng không xong. Hắn vội vàng nhìn về phía trước rồi nói.
- Đại sư y đạo? Không phải ai cũng có thể có được loại danh xưng này a. Tuổi còn trẻ như vậy, tu vi yếu ớt như thế, cho dù để cho hắn xem thì có thể nhìn ra được cái gì chứ? Thân thể của lão gia tử đã rất suy yếu, không chịu được giày vò lần nữa a!
- Có lẽ lão gia tử còn có chỗ không biết, vị Nhiếp Vân này là do Diệp Đào mời đến, không muốn nhìn thấy ta chiếm ưu thế, cố ý đối nghịch với ta. Cho dù để cho ngươi bắt mạch, dù không nhìn ra được cái gì thì ngươi cũng sẽ ăn nói bừa bãi, nói đan dược của Nam Thiên tiền bối không thích hợp, cố ý bôi nhọ danh dự của tiền bối.
Nam Thiên Y Thánh, Diệp Tân ngắt lời của Việt lão, đồng thời mở miệng nói.
- Được rồi, không nên nhao nhao như vậy, thân thể của ta thể có chút mệt mỏi, cần nghỉ ngơi, có chuyện gì để sau này hãy nói a!
Nghe thấy hai người nói như vậy, lão gia tử nhíu mày một cái, lại khoát khoát tay.
Đối với chuyện ba người tranh đoạt ngôi vị người thừa kế gia tộc hắn đã sớm biết rõ. Nếu như Nhiếp Vân này thực sự là người mà Diệp Đào phái tới, như vậy cũng có thể giải thích được rõ ràng. Vì sao vừa rồi đối phương vừa nhìn thấy đan dược đã nói không thích hợp!
Rất rõ ràng là không muốn để cho Diệp Tân chiếm được tiện nghi a!
Nghĩ đến điểm này, trong lòng của hắn lập tức có chút tức giận.
Hắn là trụ cột của gia tộc, một khi vẫn lạc, cả Diệp phủ tất sẽ suy sụp.
Những người này vi tranh đoạt vị trí người thừa kế mà không để ý tới sự sống chết của hắn. Có đan dược tốt cũng không để cho hắn phục dụng mà còn nói hươu nói vượn, chỉ bằng vào điểm này cũng đã khiến cho hắn cảm thấy chán ghét.
- Lão gia tử... Chuyện Nam Thiên Y Thánh trở thành cung phụng Thái trưởng lão...
Nghe thấy hắn nói như vậy, hai mắt Diệp Tân sáng ngời, hắn biết rõ lão gia tử đã có lòng nghi ngờ, cho nên vội vàng hỏi thêm một câu.
- Nam Thiên Y Thánh giải trừ nỗi thống khổ giúp ta, có tư cách trở thành cung phụng Thái trưởng lão của Diệp phủ. Thiện Viện, ngươi đi sắp xếp một chút đi!
Lão gia tử nói.
- Lão gia tử...
Không nghĩ tới sẽ lại có kết quả này, lão gia tử lại đi tin tưởng lời nói của đối phương, Việt Lão lập
tức có chút sốt ruột.
- Được rồi, chuyện này đến đây thôi. Ta cần nghỉ ngơi!
Lão gia tử khoát khoát tay, lại quay người đi vào trong phòng.
- Vâng..
Tuy rằng trong lòng Việt Lão tràn ngập sự không cam lòng, thế nhưng đối phương đã nói như vậy. Hắn không nhịn được lắc đầu một cái, trong lòng thầm thở dài một tiếng.
Tuy rằng hắn không muốn tham gia vào tranh đấu của các đệ tử, thế nhưng thiếu niên ở trước mắt này lại là ân nhân cứu mạng của hắn, y thuật cao minh, hắn rất là tin phục!
Nếu như có thể giúp lão gia tử nhìn một chút, có lẽ có thể tra ra được điểm mấu chốt, triệt để chữa tốt cho lão gia tử.
Đáng tiếc, không ngờ lão gia tử lại đi tin tưởng lời nói của hai người Diệp Tân, không muốn để cho ân nhân của hắn bắt mạch.
- Đa tạ lão gia tử thành toàn!
Thấy mục đích của mình đã đạt tới, Diệp Tân cười ha hả, khóe miệng nhếch lên, lại nhìn về phía Nhiếp Vân và Việt Lão. Nụ cười mang theo hàn ý rét lạnh vô cùng.
- Đi thôi!
Nhìn thấy bộ dáng này của hắn, Việt Lão cũng mặc kệ mà quay người đi ra bên ngoài.
Nhiếp Vân cũng không có rời đi theo hắn mà là đứng tại chỗ, tinh thần khẽ động, Thần Nông Bách Thảo Kinh xuất hiện ở trong mắt hắn. Hắn lập tức nhìn chằm chằm về phía lão gia tử đang đi vào trong mật thất.
Vọng Khí Pháp!
Người khác không cho hắn xem bệnh, cũng không phải hắn thực sự muốn xem cho đối phương. Chỉ là hắn có chút kỳ quái, đan dược vừa rồi hung mãnh như vậy. Sau khi lão gia tử phục dụng không những không có xuất hiện tình huống không thoải mái, mà bệnh tình còn thuyên giảm đi a.
Dựa theo suy đoán của hắn, đây là chuyện không thể nào a.
Từng đạo quang mang hội tụ ở trong mắt, rất nhanh Nhiếp Vân đã nhìn thấy rõ tình huống xuất hiện ở trên người của lão gia tử.
- Thì ra là thế...
Một lát sau, Nhiếp Vân thở ra một ngụm trọc khí, thân thể khẽ lắc lư, sắc mặt tái nhợt, thân thể linh hồn đều bị suy yếu cực độ. Chỉ là trong mắt lại hiện lên vẻ bừng tỉnh.
- Uống rượu độc giải khát... Thú vị, thú vị!
Cười nhạt một tiếng, Nhiếp Vân quay người đi theo sau lưng Việt Lão đi ra ngoài.
- Ngươi như thế nào?
Ra khỏi phòng, Việt lão dùng ánh mắt dị thường nhìn hắn.
Tu vi của Nhiếp Vân hiện tại quá thấp, cưỡng ép thi triển Vọng Khí Pháp, thân thể của hắn vẫn có chút không duy trì được, có thể kiên trì đi tới đã xem như không sai.
- Không có việc gì, ta chỉ hao tổn quá lớn!
Nhiếp Vân khoát khoát tay.
- Hao tổn quá lớn?
Ngón tay Việt lão điểm một cái, một dòng lực lượng tinh thuần rót vào trong cơ thể của hắn, nội tâm có chút kỳ quái.
Vừa rồi hoàn hảo không có chuyện gì, tại sao ngay sau đó biến thành suy yếu như vậy?
Hắn cũng biết hiện tại không phải thời điểm hỏi thăm, cũng không nhiều lời.
Lúc này Việt lão nhanh chóng quay về tiểu viện..