Nghe được Tần lão trị hết bệnh, cả gia tộc vô cùng hưng phấn, động tác nhanh chóng, không qua bao lâu đã chuẩn bị tất cả.
Cả Tần phủ từ trên xuống dưới đốt pháo chúc mừng, tiếng cười nói huyên náo rất lớn
Mọi người trong y quán còn không biết rõ chuyện này, Phùng Miểu đang ngồi ngồi tại chỗ nhìn sang Nhiếp Vân, trên mặt đầy nghi hoặc.
- Nhiếp huynh, ngươi kê đơn thuốc cho Tần lão là.. Vong Căn Thảo? Thiệt giả? Vong Căn Thảo là kịch độc, ta chưa từng nghe nói qua nó là thuốc chữa bệnh đấy.
Thấy bộ dạng tức giạn của Tần lão rời đi, Phùng Miểu vẫn hỏi thăm là thuốc gì, nghe được thiếu niên nói tên thuốc, suýt nữa Phùng Miểu đã bất tỉnh.
Dùng độc dược làm phương thuốc... Chẳng lẽ Nhiếp huynh có nắm chắc?
- Sở dĩ Tần lão bị đau bụng cũng không phải dạ dày không tốt, bản thân bị trọng thương, mà là bị Thảo Giới Trùng làm hại!
Thấy bộ dạng ham học hỏi của hắn, Nhiếp Vân cười cười không giấu diếm.
- Thảo Giới Trùng? Đó là cái gì?
Phùng Miểu cảm thấy nghi hoặc.
- Thảo Giới Trùng là một loại ký sinh trùng, thời điểm bình thường không phát tác có thể dung nhập huyết dịch, cơ bắp, linh hồn, cho nên không thể phát hiện ra.
- Chúng cực thích ăn ngon, có thể hấp thu tinh lực lớn của thân thể, Tần lão ăn cơm không biết no bụng, trên thực tế năng lượng ăn vào đều bị Thảo Giới Trùng thôn phệ, hơn nữa mỗi khi tới buổi trưa, những côn trùng này sẽ tỉnh lại sau khi ngủ say, muốn ăn cái gì... Nguyên nhân chính là như thế hắn mới đau bụng dữ dội hai canh giờ vào buổi trưa.
- Ta bảo hắn đúng giữa trưa ăn Vong Căn Thảo, Thảo Giới Trùng sẽ cho rằng có ăn, không chút do dự ăn độc dược vào người.
- Trải qua như vậy, độc tính độc cũng sẽ bị Thảo Giới Trùng hấp thu toàn bộ, mà bản thân hắn không bị trúng độc.
- Thảo Giới Trùng ăn kịch độc cho nên không thể ẩn tàng thân hình, bị hắn nhổ ra, từ đó khỏi bệnh...
Nhiếp Vân cũng giải thích cặn kẽ bệnh tình của Tần lão cho hắn nghe.
- Còn có loại bệnh này?
Trên mặt Phùng Miểu xuất hiện thần thái khiếp sợ.
Hắn từ nhỏ học y đến bây giờ cũng có không ít năm tháng, nhìn thấy rất nhiều quái bệnh, lần đầu tiên nghe nói trong cơ thể con người còn có côn trùng.
- Thiên hạ to lớn, không thiếu cái lạ, chứng bệnh gì cũng không giống nhau, muốn trở thành một vị y đạo đại sư cao minh vẫn có phải học rất nhiều.
Nhiếp Vân cười cười.
Vào lúc hai người nói chuyện với nhau, người Tần phủ đến, tiếng trống huyên náo cả đoạn đường, tiếng pháo nổ vang, những người trước kia còn nghi ngờ y quán nhìn thấy cảnh tượng như vậy liền hiểu ra... Người bệnh đầu tiên của y quán đã khỏi bệnh.
- Nghe nói bệnh của Tần lão, tất cả y đạo đại sư nổi danh khắp thành Vân Châu đều đi tới xem qua, không có gì hiệu quả, không nghĩ tới lại được y quán này chữa khỏi.
- Trước kia ta nghe nói chủ y quán chỉ biết tiền, là thế hệ mua danh chuộc tiếng, hiện tại xem ra là có tài năng.
- Đâu chỉ có bản lĩnh, có thể chữa hết bệnh của Tần lão, y thuật cao minh vượt qua không ít y sư.
- Nghe nói y sư này tên là Nhiếp Vân, tuổi chừng mười tám, mười chín tuổi, trẻ tuổi như thế đã có tài năng này, không biết là cao đồ của vị đại sư nào...
- Bất kể là ai, có thể trị bệnh là tốt rồi!
Về Nhiếp Vân chữa tốt cho Tần lão cũng nhanh chóng truyền khắp thành Vân Châu.
Lúc này những người có nghi nan tạp chứng nhưng bó tay cũng động tâm tư.
Có người thứ nhất thì có thứ hai, chỉ qua mười ngày ngắn ngủi, người đến Nhiếp Vân y quán chữa bệnh đã vượt qua năm mươi người, một người đều có nghi nan tạp chứng, tìm không ít y đạo đại sư nhưng không có kết quả.
Vốn có không ít người xem náo nhiệt, nhiều người có nghi nan tạp chứng tới muốn chữa tốt cho tất cả là không thể nào, sự thật... Sự thật lại làm mọi người giật mình, chỉ cần tới nơi này xem bệnh, không qua bao lâu đều sẽ đích
thân đến nhà cảm tạ, người sau làm lớn hơn người trước.
Điều này cũng nói rõ, những người có bệnh được được chủ y quán chữa khỏi.
Vào lúc này, tất cả mọi người mới biết được chủ y quán chính là y đạo đại sư.
Khó trách phí hẹn trước cao như vậy, người ta giá trị số tiền này!
Một vạn thần thạch tuy trân quý nhưng quý hơn mạng sao?
Mạng không còn, cần nhiều hơn hơn nữa cũng vô dụng.
Sau khi hiểu ra điểm này, người tới xem bệnh càng ngày càng nhiều, y quán vốn sinh ý ảm đạm nhưng nhanh chóng nóng bỏng rất nhiều.
Trong khoảng thời gian này Nhiếp Vân cũng đi Diệp phủ chữa bệnh cho Việt lão, rốt cục vào ngày hôm trước cũng triệt để diệt sát tâm ma của hắn, giải quyết tai họa ngầm phức tạp trong người hắn nhiều năm.
Ốm đau biến mất, Việt lão cảm thấy hưng phấn khó nói nên lời, một lòng muốn Nhiếp Vân làm cung phụng của Diệp phủ, cuối cùng vẫn bị Nhiếp Vân từ chối.
Nam Thiên Y Thánh là cung phụng thái trưởng lão đã thành công như nguyện, Diệp Tân cũng thuận lý thành chương biến thành người thừa kế Diệp phủ.
Diệp Tân trở thành người thừa kế, Diệp Đào không còn thuận lợi như trước, sẽ bị quản chế khắp nơi, tìm Nhiếp Vân mấy lần, Nhiếp Vân chỉ nói với hắn không nên gấp gáp, cũng không nói sau đó.
Diệp Đào biết rõ vị Nhiếp huynh này sẽ không hại hắn, đã nói như vậy khẳng định không thối tha, lúc này đành phải cắn răng chịu đựng.
Hắn không phản kích, cũng không làm ầm ĩ, Diệp Tân cũng không có biện pháp, dù sao hắn đã trở thành người thừa kế, tiếp qua áp bách người khác nhất định sẽ làm cho tộc nhân lưu lại ấn tượng xấu.
Diệp Đào sống không tốt, lão gia tử cũng không quá như ý.
Phục dụng thuốc của Nam Thiên Y Thánh thật sự làm hắn giảm bớt đau đớn, chẳng biết tại sao thân thể của hắn càng ngày càng suy yếu, không còn bộ dáng lúc trước.
Chuyện này hắn chuyên môn hỏi qua Nam Thiên Y Thánh, kết quả đạt được trả lời rất đơn giản... Lớn tuổi, lại bị ốm đau tra tấn, thân thể suy yếu là bình thường.
Nghe giải thích như vậy, lão gia tử cũng hiểu rất có thể, cũng không để ý tới.
- Dao Sương, yên tâm đi, ta nhất định sẽ trị tốt cho ngươi, để ngươi tỉnh táo lại...
Trong một đại viện cực lớn trong thành Vân Châu có một trung niên nhân đứng trước quan tài bằng băng, hốc mắt ửng đỏ.
Trong quan tài bằng băng có một nữ tử dung nhan xinh đẹp, da thịt tuyết trắng nằm đó không nhúc nhích, hắn như bức tranh vẽ tuyệt mỹ.
Trung niên nhân bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, gương mặt góc cạnh rõ ràng, trong đôi mắt đen nhánh mang theo yêu thương nồng đậm.
- Ta có thể làm Dao Sương tỉnh lại, khôi phục như trước kia là không thể nào, tối đa chỉ có thể làm cho nàng sống lâu mười năm... Mười năm đã là cực hạn!
Hòm quan tài bằng băng hơi nghiêng, trung niên nhân đứng cạnh một lão giả, hắn thở dài một tiếng.