- Ngươi nói cái gì, chúng ta không biết... Chúng ta còn có việc, cáo từ...
Sắc mặt lão giả vô cùng khó coi, quay người muốn rời đi.
Hắn muốn đi đã không dễ dàng như vậy, người có ngốc cũng biết chuyện này không đơn giản.
Bàn tay Viên Cửu sinh ra lực lượng cường đại và hóa thành dây thừng vây khốn đám người kia.
Nếu trước kia Viên Cửu làm như vậy thì người khác cảm thấy y quán muốn giết người diệt khẩu, hiện tại người xem náo nhiệt chung quanh mang theo ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đám người lão giả như nhìn kẻ đần.
Dùng thủ đoạn ti tiện như thế hãm hại y đạo đại sư, nếu thật thành công chẳng khác gì hủy đi đường lui chữa trị của vô số người khác, không có chém giết tại chỗ đã không tệ lắm rồi.
- Có thể xuất ra Bế Huyết Tỏa Mạch Đan, lại có thể làm người Hạo Thiên lâu Thiên Cơ tới...
Không hề để ý tới thanh niên và lão giả vừa rồi, hắn hừ nhẹ một tiếng, đôi mắt Nhiếp Vân nhìn sang người Hạo Thiên lâu.
Nếu như nói trước đó đám người này không thông đồng với những kẻ kia, hắn căn bản không tin tưởng.
Này tất cả thật sự quá khéo, bên này vừa có “Người chết” thì người Hạo Thiên lâu cử người tới đây, vẻ ngoài là nói muốn đưa mình vào xếp hạng y đạo bảng, thực tế là muốn huyên náo thật lớn, triệt để làm thối thanh danh của mình.
Chỉ tiếc đám người này chết cũng bỏ đi, cho dù hắn có miệng cũng khó giải thích.
Có trách thì trách bọn chúng sử dụng Bế Huyết Tỏa Mạch Đan, loại đan dược này sau khi nuốt vào sẽ làm người sống không khác gì người chết, người thường nhìn không ra, Nhiếp Vân là ai? Là đệ tử Thần Nông nha!
Cả ngày liên hệ với thảo dược và người bệnh, đã sớm làm rất cẩn thận tỉ mỉ, hắn làm sao không nhìn ra kẻ này giả chết và có vấn đề.
Nhìn ra giả chết, lại nhìn thấy Hạo Thiên lâu tới, hắn làm sao không biết có kẻ bố cục đẩy hắn vào cửa tử chứ.
- Làm càn, Hạo Thiên lâu chúng ta tới xác định xem ngươi có tư cách bước vào top một trăm y đạo bảng hay không, công bình công chính, không có tư tâm gì, không nên ngậm máu phun người!
Nhìn ánh mắt và nghe lời của hắn, người Hạo Thiên lâu tới không phải là ý của hắn, tên thanh niên nói chuyện nhiều nhất lúc nãy đi tới và quát lớn.
- Có tư tâm hay không thì ta không biết, ta cho ngươi biết, xếp hạng y đạo bảng gì đó ta không hứng thú, nhưng dám động thủ với ta, ta sẽ làm cho kẻ đó hối hận không kịp.
Đôi mắt Nhiếp Vân mang theo lãnh ý.
Tuy hắn không muốn gây chuyện nhưng cũng không nhịn khi người ta khi dễ lên đầu của mình.
Hôm nay nếu hắn không vừa vặn nhận ra đây là Bế Huyết Tỏa Mạch Đan, lại có được phương pháp giải quyết trạng thái giả chết của đan dược này, y quán cảu hắn chắc chắn sẽ bị bức bách đóng cửa.
- Ngươi đang uy hiếp Hạo Thiên lâu của chúng ta?
Ánh mắt thanh niên bắn ra hung quang.
Hạo Thiên lâu thân là một trong cửu đại thế lực, địa vị tôn sùng chân thật đáng tin, thanh niên kia thay đổi khái niệm mang ra uy hiếp Nhiếp Vân, chuyển hướng sang Hạo Thiên lâu, chỉ cần Nhiếp Vân thừa nhận, nhất định sẽ dẫn tới vô số phiền toái.
- Ngươi không cần đứng đây nghe nhìn lẫn lộn, ta nói muốn đối phó các ngươi mà không phải Hạo Thiên lâu, đương nhiên... Nếu như ngươi có thể đại biểu Hạo Thiên lâu, không có cái gọi là công chính, công bình, nói ta uy hiếp Hạo Thiên lâu cũng không có gì!
Nhiếp Vân chắp tay sau lưng và thản nhiên nói.
Không muốn gây chuyện nhưng không có nghĩa sợ phiền phức, nếu quả thật Hạo Thiên lâu không công bằng, không công chính, với tư cách là người tiến hành bình phẫm Thiên Cơ bảng lại hãm hại kẻ khác như vậy, không cần hắn nói chuyện, thế lực khác khẳng định cũng sẽ ra tay.
Thanh niên dùng lời nói ép buộc hắn, hắn cũng sẽ dùng lời nói ép buộc đối phương.
Ngươi có thể đại biểu Hạo Thiên lâu sao? Không đại biểu được!
Nếu không thể đại
biểu thì nói nhiều cũng vô nghĩa.
- Rất tốt, rất tốt!
Nghe ra ý của hắn, thanh niên nhìn chằm chằm Nhiếp Vân, biết rõ trong lời nói muốn hơn đối phương không dễ dàng như vậy, tiếp tục dây dưa khẳng định không chiếm được chỗ tốt.
Hai mắt sáng ngời, hắn muốn xem gia hỏa này dựa vào cái gì mà không sợ bọn họ, lúc này phát hiện vẻ mặt thiếu niên vẫn bình thản, ánh mắt giống như nước biển, nhìn không thấy đáy, căn bản không biết hắn nghĩ gì.
- Chúng ta đi!
Biết rõ lại giằng co nữa danh khí Hạo Thiên lâu sẽ quét rác, chức vị của hắn không giữ được, thanh niên tức giận hừ một câu sau đó khoác tay đi ra ngoài.
Hô!
Còn đi chưa được mấy bước, một bóng người xuất hiện ngăn cản trước mặt.
Chính là Viên Cửu!
- Như thế? Ngươi còn muốn ngăn cản chúng ta Hạo Thiên lâu người?
Thanh niên hất tay lên, khí thế trên người bộc phát, hắn là cường giả Hoàng cảnh hậu kỳ.
- Viên Cửu, thả bọn chúng đi.
Nhiếp Vân khoát khoát tay.
- Thiếu gia...
Viên Cửu sững sờ.
Gia hỏa này hại ngươi như vậy, tại sao ngươi lại thả hắn đi?
Đối với hắn nghi vấn, Nhiếp Vân cũng không nhiều nói, hắn chỉ tùy ý khoác tay.
Cứ để bọn chúng rời đi cũng không phải là buông tha, mà là hắn có ý định khác, lại nói cưỡng ép lưu lại cũng không có chứng cớ xác thật, vạn nhất đối phương mượn chuyện này náo lớn thì được không bù mất.
- Vâng!
Thấy động tác của thiếu gia như thế, Viên Cửu biết rõ hắn có quyết định, lúc này không nói nhiều, lập tức tránh sang nhường đường..
- Coi như ngươi thức thời!
Thanh niên không nói thêm lời nào, mang theo đám người Hạo Thiên lâu đi ra ngoài, sau đó lập tức biến mất khỏi tầm mắt của đám người.
- Mấy người này giao cho ngươi xử lý, đưa ra ngoài giết đi, không nên làm bẩn nơi này.
Thấy bọn họ ly khai, Nhiếp Vân nhìn lão giả và thanh niên, chẳng muốn nói nhiều và khoát tay.
Mấy tên này hãm hại người khác đoán chừng chỉ là lâu la, cho dù tra cũng không tra ra cái gì, trực tiếp giết là được.
- Vâng!
Viên Cửu gật gật đầu.
- Ah?
Lão giả không nghĩ tới thiếu niên này tàn nhẫn như vậy, tất cả đều giật mình.
Không phải nói thầy thuốc nhân ái sao, không dễ dàng sát sanh sao? Tại sao thẩm vấn cũng không thẩm vấn đã muốn động thủ?
- Đừng giết ta, chúng ta cũng bị kẻ khác hãm hại...
- Nhiếp Vân đại sư tha mạng, là ngày hôm qua có người cho chúng ta năm vạn thần thạch, bảo chúng ta làm như thế, một khi làm xong chuyện sẽ cho thêm mười vạn thần thạch... Chúng ta chỉ lấy tiền làm việc, chuyện khác không biết gì cả.
Những kẻ này vốn không phải cốt khí gì, vì tiền mới làm việc, nghe được muốn giết bọn họ, rốt cuộc không kiên trì nổi cho nên kêu to lên.