- Sư phụ...
Xem biểu lộ của nàng, Diệu Âm tiên tử biết rõ Nhiếp Vân nói đúng, thân thể mềm mại run rẩy, nàng ngẩng đầu lên, cắn răng nói:
- Có phải là người Âm Tinh tông không?
- Ngươi... Làm sao ngươi biết Ám Tinh tông?
Nữ tử cung trang biến sắc.
- Lần trước sư phụ bị thương, nói với chúng ta là bị một đầu thần thú làm tổn thương, ta không tin, âm thầm điều tra liền phát hiện!
Diệu Âm tiên tử đỏ mắt.
- Ngươi... Ai! Đứa nhỏ ngốc!
Nữ tử cung trang muốn nói gì, cuối cùng cũng phải thở dài một tiếng.
- Thì ra ngươi sớm biết rõ, khó trách muốn tìm người tri âm, muốn cầm tiêu hợp tấu đột phá mình!
Vốn không muốn nói với đệ tử của mình, thật sự là vì đột phá, hiện tại xem ra nàng đã biết rõ những chuyện này cho nên không quan tâm nữa
- Ta là cô nhi, là sư phụ và tông môn cho ta tất cả nên mới có thành tựu hiện tại, ta biết rõ chỉ cần đột phá một bước này, có thể có được thực lực của Lạc Á tiền bối năm xưa, nếu như thế, dù Ám Tinh tông có cường thế hơn nữa cũng không sợ.
- Chỉ là không nghĩ tới... Bọn hắn chúng lại dùng Huyết Sát chưởng đả thương ngươi...
Diệu Âm tiên tử cắn răng.
- Nếu có thể có được thực lực của Lạc Á tiền bối, tự nhiên không cần sợ Ám Tinh tông, nếu muốn đột phá cầm đạo sao mà khó khăn, năm đó tổ sư gia không làm được, cầm tiêu hợp tấu... Chỉ là gia tăng một phần cơ hội mà thôi, có đột phá hay không thì không ai nói trước được.
Nữ tử cung trang lắc đầu:
- Ta không muốn vì chuyện hư vô mờ mịt hủy cả đời của ngươi.
- Nếu đã nói ra lời này, sư phụ cũng không dối gạt ngươi, Huyết Sát chưởng trong người của sư phụ đúng như đại sư nói, chỉ sợ sống không quá năm năm... Ngươi dẫn toàn bộ các sư muội đi đi, tìm nơi ẩn nấp, nếu quả thật có một ngày có thể đột phá, lại quay trở lại.
- Phát dương quang đại Tiên Âm Tông chúng ta.
- Sư phụ...
Nghe được nữ tử cung trang nói thế, tim Diệu Âm tiên tử như bị đao cắt, đột nhiên nhớ tới một sự kiện, quay đầu nhìn về phía thiếu niên, nàng quỳ xuống trước mặt hắn và nói:
- Ngươi đã có thể nhìn ra Huyết Sát chưởng, khẳng định có thể cứu, ta cầu ngươi...
- Mau đứng lên!
Thấy Diệu Âm tiên tử trực tiếp quỳ xuống, Nhiếp Vân đã giật mình, lúc này đi lên hai bước nâng nàng lên.
- Đồ nhi ngốc, Huyết Sát chưởng xuyên thấu qua huyệt đạo xâm nhập huyết mạch, chỉ cần máu tươi không có chảy khô sẽ không thể tiêu trừ, ta đã cầu qua không ít danh y, thậm chí y đạo Thiên Cơ bảng bài danh top năm mươi cũng tìm qua, đáng tiếc... Không có bất kỳ biện pháp nào!
Nhìn thấy đồ đệ làm thế, nữ tử cung trang lắc đầu.
Không phải nàng không tin thiếu niên trước mắt, mà là Huyết Sát chưởng thật sự quá đáng sợ, nàng đi tìm không ít y đạo đại sư, muốn giải quyết loại tình huống này nhưng đạt được kết quả đều là hẳn phải chết không nghi ngờ.
Không có bất kỳ biện pháp nào!
Nhiều đại sư trị liệu như thế, nàng không tin một tiểu tử Vương cảnh viên mãn miệng còn hôi sữa có thể hoàn thành.
- Sư phụ...
Nghe sư phụ nói không thể cứu, đôi mắt Diệu Âm tiên tử đỏ rực.
- Không có việc gì, sư phụ cả đời này cũng đủ rồi... Không yên lòng nhất là ngươi và các sư muội của ngươi, ta biết rõ tu vi của ngươi hiện tại không kém ta nhưng vẫn không phải đối thủ của Âm Tinh tông, nghe sư phụ nói, tìm nơi trốn đi, sau khi gia tăng thực lực lại đi báo thù.
Nữ tử cung trang nói, ngữ khí mặc dù không có bi thương nhưng lại bàn giao hậu sự, làm người nghe thương tâm.
- Sư phụ, đi cùng chúng ta đi, để cho đệ tử hảo hảo hiếu kính ngươi...
Diệu Âm tiên tử nức nở.
- Ta vẫn không
thể đi, nếu như đi Ám Tinh tông sẽ phát hiện nhanh chóng, đến lúc đó cái gọi là che giấu chỉ là nói suông.
Nữ tử cung trang lắc đầu, đang muốn nói gì đó lại phát hiện thiếu niên cách đó không xa lắc đầu nhìn nàng, ánh mắt cổ quái.
- Nhiếp Vân, ngươi có ý gì?
Diệu Âm tiên tử cũng nhìn thấy biểu lộ của hắn, vẻ mặt tức giận.
Sư phụ nàng thân chịu trọng thương, sống không quá năm năm tràng diện bi thương như thế, nàng không biết thiếu niên này vì sao có biểu lộ như vậy, chẳng lẽ gia hỏa này là động vật máu lạnh?
- Ta?
Bị quát lớn, Nhiếp Vân lộ ra vẻ mặt cười khổ:
- Nàng trúng Huyết Sát chưởng chỉ là sơ cấp nhất dung nhập huyết mạch mà thôi, còn chưa dung nhập vào linh hồn, trị liệu vô cùng đơn giản, không cần phải ôm đầu khóc rống như thế!
- Sơ cấp nhất? Đơn giản? Ý của ngươi là...
Sắc mặt Diệu Âm tiên tử lúc này ửng hồng, bờ môi hơi run rẩy, muốn hỏi lại sợ nghe được kết quả không tốt, cho nên nàng không dám hỏi tiếp.
- Đúng, rất đơn giản, nếu tin tưởng ta, cam đoan nửa canh giờ sẽ có thể giải quyết.
Nhiếp Vân nói.
Trong Thần Nông Bách Thảo Kinh có ghi không ít nghi nan tạp chứng, tuy trị liệu phí không ít công phu nhưng thực sự không tính rất khó khăn.
- Ngươi có thể trị?
Nghe được hắn tự tin như vậy, không riêng Diệu Âm tiên tử kích động, ngay cả nữ tử cung trang cũng như thế.
- Đối với ngươi mà nói, dù sao cũng không áp chế nổi thì để ta thử xem.
Nhiếp Vân nói.
- Ah...
Nữ tử cung trang do dự.
Đối phương nói không sai, hiện tại nàng không áp chế nổi, nếu như không phải nội tâm dựa vào ý niệm cường đại áp chế, khẳng định sớm đã biến thành huyết nhân, mất đi chính mình.
- Kính xin ra tay cứu sư phụ ta, nếu như có thể chữa cho tốt Huyết Sát chưởng trong người sư phụ ta, ta... Nguyện ý làm nô tỳ cả đời phụng dưỡng ngươi.
Nghe có hi vọng, Diệu Âm tiên tử vội nói.
- Ah....
Nhiếp Vân vò đầu.
Hắn đã nói có thể trị liệu, nhất định có ý định ra tay, nàng lại nói một câu như thế làm hắn do dự có nên trị hay không.
- Diệu Âm...
Dường như nhìn ra hắn xấu hổ nên nữ nhân cung trang lắc đầu.
- Đại sư, đệ tử ta vừa rồi tình thế cấp bách, mong rằng không nên tưởng thiệt, chỉ cần ngươi ra tay, cho dù thành công hay không, Tiên Âm tông ta đều thiếu ngươi đại ân tình, nguyện ý đưa tặng Lăng Thiên tiêu phổ làm thù lao.
- Tiền bối khách khí, trị bệnh cứu người chính là bản phận người làm y như ta.
- Nếu như không nhìn thấy cũng bỏ đi, đã nhìn thấy, cho dù thế nào cũng ra tay.
Nghe được không phải Diệu Âm tiên tử thành nô thành tỳ, Nhiếp Vân thở ra một hơi.
Lời này cũng không phải hắn làm ra vẻ, mà là nói thật.
Thầy thuốc nhân tâm, độc Huyết Sát chưởng cực kỳ thống khổ, có tra tấn người ta thành ma quỷ, nếu không nhìn thấy cũng bỏ đi, sẽ không nhiều lời, đã nhìn thấy không thể đứng nhìn không quan tâm.