Sở dĩ hắn không có việc gì, cũng không phải nghị lực của hắn kiên định, hắn không sợ đầu quỷ, mà là đầu quỷ bị Diệu Âm tiên tử hấp dẫn qua!
Nói cách khác... Từ khi đầu quỷ xuất hiện đã nhằm vào chính là Diệu Âm tiên tử mà không phải hắn, hắnhắn chỉ đứng xem nên không có việc gì.
Sở dĩ xuất hiện loại hiện tượng này, rất đơn giản, chính là vì Diệu Âm tiên tử đang khảy đàn.
Nàng khảy đàn là nhạc khúc tĩnh tâm, huyết sát hình thành ma đầu vừa vặn tương khắc, ma đầu vừa xuất hiện đều tập trung lửa giận vào người nàng, mới làm cho nàng có cảm giác khó ngăn cản.
Cô cô cô!
Huyết Sát ma đầu càng ngưng tụ càng lớn, rất nhanh đã không xê xích thân thể Nhiếp Vân bao nhiêu, màu sắc trước kia như than chì và hiện tại biến thành đỏ rực như máu.
Thấy uy lực ma đầu càng lúc càng lớn, lại không ra tay, Diệu Âm tiên tử gây chuyện không tốt cũng sẽ bị áp chế hôn mê, hai mắt Nhiếp Vân ngưng trọng, tinh thần khẽ động, lúc này một quyển sách bay tới.
Thần Nông Bách Thảo Kinh!
Huyết Sát chưởng đối với y đạo đại sư khác mà nói quá khó trị liệu, cũng là bởi vì khó hóa giải sát khí, sở dĩ Nhiếp Vân cảm thấy đơn giản là vì hắn có được Thần Nông Bách Thảo Kinh!
Thần Nông Đại Đế tế thế cứu nhân, Bách Thảo Kinh là y đạo thánh điển có ẩn chứa nhân đạo chi khí, sát khí mạnh hơn nữa cũng không thể đối kháng bảo vật này, sẽ bị trấn áp không cách nào phản kháng.
Quả nhiên đầu lâu ma quỷ nhìn chằm chằm vào Diệu Âm tiên tử, lúc này nhìn thấy quỷ sách liền lộ ra thần sắc khủng hoảng, nó xoay người muốn chạy trốn vào trong thân thể của nữ tử cung trang.
Một khi để nó chạy trở về, tuy uy lực Thần Nông Bách Thảo Kinh rất lớn nhưng không thể xuyên thấu qua thân thể trực tiếp tiêu diệt nó.
Nó đã đi ra, Nhiếp Vân làm sao để nó chạy trở về chứ, rất nhiều kim châm trên người nữ tử cung trang đồng thời run lên vù vù, cũng phong bế toàn bộ khiếu huyệt trên thân.
Đầu ma quỷ muốn quay về phải trải qua huyệt đạo, tương đương chặn cửa cho nên nó không thể quay về.
Hô!
Thần Nông Bách Thảo Kinh triệt để áp xuống, sách vở mở ra và đóng lại.
Đầu quỷ không kịp kêu thành tiếng đã triệt để tiêu tán, biến mất trong mắt mọi người.
Ông!
Đầu quỷ bị diệt sát, Thần Nông Bách Thảo Kinh tỏa ra khí tức ôn nhuận bao phủ thân thể nữ tử cung trang.
Bởi vì thân thể bị Huyết Sát chưởng ảnh hưởng gây tổn thương cũng khôi phục thương thế, thậm chí càng hơn trước kia.
- Thu!
Không biết qua bao lâu, Nhiếp Vân thở ra một hơi, Thần Nông Bách Thảo Kinh lập tức bay trở lại,, bay thẳng vào mi tâm và biến mất không thấy gì nữa.
Thu hồi Bách Thảo Kinh, cong ngón tay búng tới, rất nhiều kim châm trên người nữ tử cung trang bay trở về, tay áo phất một cái và thu vào nạp vật thế giới.
Leng keng!
Cùng lúc đó Diệu Âm tiên tử cũng kết thúc khúc nhạc, cuối cùng có hai âm tiết vang lên, âm nhạc liên tục không dứt giống như có linh tính âm vang không dứt.
- Như thế nào?
Vội vàng đứng dậy, đi tới trước mặt Nhiếp Vân, Diệu Âm tiên tử hơi sốt ruột nhìn sang sư phụ.
Lúc này hai mắt nữ tử cung trang nhắm nghiền đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích, lúc này cũng không nhìn ra thành công hay thất bại.
- Không có vấn đề, yên tâm đi, có lẽ sẽ tĩnh lại nhanh thôi.
Nhiếp Vân tươi cười giải thích.
Huyết Sát ma đầu bị tiêu diệt, cũng chẳng khác nào Huyết Sát chưởng không còn tác dụng, không ngoài ý muốn có lẽ sẽ tỉnh nhanh thôi.
Quả nhiên mấy chục giây qua đi, đôi mắt nữ tử cung trang mở ra, hàn quang bắn ra như ánh sao.
- Đa tạ đại sư xuất thủ cứu giúp...
Nữ tử cung trang khom người bái thật sâu, mặt mang theo hưng phấn khó nói thành lời.
Trúng Huyết Sát chưởng, nàng vốn cho rằng mình hẳn phải chết không thể nghi ngờ, nằm mơ
cũng không nghĩ tới còn có thể trị liệu, hơn nữa... Tốc độ nhanh như vậy!
Tu vi đạt tới loại cảnh giới như nàng, hơn nữa trúng Huyết Sát chưởng đã lâu cho nên hiểu rõ sát khí đáng sợ cỡ nào, nàng cảm nhận rõ ràng, sát khí trên người bị tiêu trừ sạch sẽ không lưu lại mảy may.
- Thủ đoạn thật thần kỳ! Y thuật thật cao minh!
Hưng phấn qua đi liền khiếp sợ.
Độc tính Huyết Sát chưởng cực kỳ đáng sợ, làm cho người ta nghe mà biến sắc, mặc dù nàng không quá hiểu y thuật nhưng cũng biết khó có thể trị liệu.
Nhưng thiếu niên trước mắt diệt trừ dễ dàng, dường như không cảm thấy khó khăn.
Loại y thuật như vậy quả nhiên đáng sợ.
- Đây là Lăng Thiên tiêu phổ, tuy nó là bảo vật truyền thừa của tông môn nhưng cần người tri âm tấu lên, người không hiểu nhạc phổ không thể dùng, lưu nó lại nơi này chẳng khác gì người tài không được trọng dụng, không có tác dụng gì.
Biết rõ Huyết Sát chưởng đã được chữa khỏi, nữ tử cung trang cũng không sĩ diện cãi láo, nàng lật cổ tay và một nhạc phổ xuất hiện.
Quyển sách lơ lửng, mặc dù không phát ra bất cứ âm thanh gì nhưng đưa mắt nhìn sang làm người ta có cảm giác huyền ảo giống như tiên âm hoàn mỹ, lọt vào tai cảm giác mỹ diệu khó nói thành lời.
Không cần mở ra, Nhiếp Vân đã biết rõ tất nhiên là Lăng Thiên tiêu phổ không thể nghi ngờ!
Đại biểu tiên âm đại đạo cực hạn!
- Đa tạ tiền bối!
Đôi mắt Nhiếp Vân sáng ngời.
Tiêu phổ này là thánh điển của vô số người học tiêu trong Thần giới ước mơ tha thiết, vốn tưởng rằng còn phải thông qua ba cung, tốn hao không ít tâm tư, không nghĩ tới lại đơn giản như vậy.
Vươn tay tiếp nhận tiêu phổ, trong lòng bàn tay trầm xuống, Nhiếp Vân biết rõ đây là tiên âm đại đạo trầm trọng, lúc này cũng không nói nhiều, tinh thần khẽ động và thu nó vào trong nạp vật thế giới.
- Tiêu phổ đã vào trong tay ngươi, nhanh luyện tập đi, ta còn muốn mau chóng hợp tấu với ngươi!
Diệu Âm tiên tử đi tới.
Sư phụ không có việc gì, tâm tình của nàng trầm tĩnh lại, tuy bệnh tình đã chữa tốt nhưng thù còn phải báo, nàng chỉ có thể đột phá mới làm được.
- Ách... Được rồi, các ngươi chờ ta một hồi, ta xem thử mau chóng học được.
Thấy thái độ của nàng, Nhiếp Vân biết rõ nàng nghĩ cái gì, gật gật đầu, cũng không rời đi, khoanh chân ngồi tại chỗ, tinh thần khẽ động và tiến lên phía trước.
- Mau chóng học được?
Thấy hắn không tìm nơi yên tĩnh, trực tiếp ngồi tại chỗ, nữ tử cung trang nhìn hắn.
Cầm tiêu tương thông, nàng không hiểu y đạo nhưng biết rõ về tiêu, Lăng Thiên tiêu phổ là bí tịch tiêu phổ vô thượng, mặc dù là thiên tài cũng cần tìm nơi tĩnh lặng nghiên cứu, trực tiếp ngồi dưới đất... Muốn làm cái gì?
Làm như vậy đúng là quá không đặt Lăng Thiên tiêu phổ vào trong mắt, cũng quá tự đại rồi.