Tiên âm đại đạo trước khi không đại thành cũng chia ra rất nhiều đẳng cấp, trước kia Diệu Âm tiên tử nói tiếng đàn hòa minh, đó là so sánh dễ hiểu, về phần kéo dài không dứt là hàng cao cấp, lên cao hơn chính là vạn vật sống lại, bách điểu triều bái!
Nghe nói năm đó Lạc Á dùng tiếng tiêu hòa tấu đã dẫn cả thiên phượng xuất hiện, cả sơn mạch sinh ra màu sắc rực rỡ giống như tiên cảnh.
Tuy cảnh giới thiếu niên trước mắt còn không có đạt tới độ cao như vậy nhưng đã không kém nhiều.
Nếu như nói trước kia còn hoài nghi đối phương đang nói khoác, hiện tại trong lòng đã hoàn toàn tin tưởng, không có chút hoài nghi trong lòng.
Thổi tiêu có thể dẫn tới bách điểu triều bái, nhưng loại trình độ này mặc dù nàng và Diệu Âm tiên tử cũng không làm được.
Nói cách khác, chỉ đơn thuần tiên âm đại đạo... Thiếu niên trước mắt đã vượt qua các nàng.
- Thật sự có một ít người không thể so.
Nữ tử cung trang khiếp sợ không nhỏ, Diệu Âm tiên tử đang cười khổ.
Trước khi gặp thiếu niên này, nàng vẫn cho rằng mình là kỳ tài có một không hai, chỉ trong mấy ngàn năm ngắn ngủi đã đạt tới cảnh giới hiện tại, thiên phú tuyệt đối đứng ở đỉnh của Thần giới.
Sau khi gặp được thiếu niên, giờ mới hiểu được suy nghĩ này buồn cười cỡ nào.
Ngươi mấy ngàn năm mới luyện đến loại trình độ này, người ta hơn mười giây đã làm được, hơn nữa còn cao cấp hơn cả ngươi... Làm cho nàng không nhịn được sinh ra xúc động muốn thổ huyết.
Ô ô ô!
Tiếng tiêu uyển chuyển dừng lại.
Nhiếp Vân dừng lại và nhìn hai nữ tử trước mặt.
- Như thế nào? Hiện tại tin tưởng chưa!
- Tin rồi!
Nữ tử cung trang gật gật đầu, tuy nội tâm vô cùng nghi hoặc, cuối cùng nàng vẫn không nhịn được trả lời một câu.
Mỗi người đều có bí mật của mình, thiếu niên trước mắt đã có thể nhanh chóng lĩnh ngộ Lăng Thiên tiêu phổ tới cảnh giới như vậy, tất nhiên có kỳ ngộ và năng lực của bản thân, hỏi nhiều làm người ta chán ghét ác, còn không bằng ngậm miệng không nói.
- Hiện tại ngươi lý giải tiên âm đã vượt qua ta đối với Diệu Âm, chúng ta lúc nào cầm tiêu hợp tấu?
Diệu Âm tiên tử tràn ngập chờ mong.
Mang thiếu niên tới chính là muốn có một ngày cầm tiêu hợp tấu, hiện tại thiếu niên đã vượt qua trình độ của nàng, hoàn toàn có thể làm được điểm này.
- Đừng có gấp, cầm tiêu hợp tấu cũng không phải đơn giản như trong tưởng tượng của ngươi, hai người khảy đàn một thủ nhạc khúc là xong, trong đó liên lụy rất nhiều thứ, cần sớm chuẩn bị!
Nghe được đệ tử nói thế, sợ nàng lỗ mãng, nữ tử cung trang vội vàng lên tiếng.
- Sớm chuẩn bị? Chuẩn bị cái gì?
Nhiếp Vân nhịn không được nói.
- Cầm tiêu hợp tấu, nếu như thành công sẽ làm đại đạo hòa minh, tiên âm đại đạo tự động chọn chủ... Cho nên không có đơn giản như vậy, nhưng ta nói lúc trước, song phương cần bồi dưỡng tâm ý tương thông, song phương tín nhiệm lẫn nhau, không có khúc mắc trong lòng, trọng yếu nhất... Hợp tấu cần một nhạc phổ trọn vẹn, cấp bậc phải vượt qua các ngươi diễn tấu lúc trước, như vậy mới có thể toàn bộ lực lượng và đạt tới đỉnh phong...
Nữ tử cung trang nói tiếp:
- Lúc trước Lạc Á đại sư và khai phái tổ sư diễn tấu nhạc khúc gọi là Tiên Đạo Ngâm, khúc phổ này chứa đặc tính của tiên âm đại đạok, hết sức lợi hại, các ngươi muốn hợp tấu, đầu tiên phải đi tới hậu sơn, đạt được tổ tiên tán thành, đạt được khúc phổ Tiên Đạo Ngâm!
- Như vậy mới có thể cầm tiêu hợp tấu trùng kích cảnh giới rất cao.
- Tiên Đạo Ngâm?
Nhiếp Vân và Diệu Âm tiên tử nhìn nhau.
Nhất là Nhiếp Vân, không nghĩ tới cầm tiêu hợp tấu hội phức tạp như vậy.
- Sư phụ nói hậu sơn chính là cung điện dưới mặt đất hay sao?
Yên lặng một lát, Diệu Âm tiên tử
không nhịn được hỏi thăm.
Trong ấn tượng của nàng, nàng cơ bản đã đi qua hậu sơn, không có gì đặc thù, muốn nói không có đi qua hính là cung điện dùng tế tự mà thôi.
- Ân, cung điện dưới mặt đất của tổ tiên chính là năm đó Lạc Á đại sư và tổ sư chúng ta liên thủ kiến tạo, khúc phổ Tiên Đạo Ngâm chính là nhạc khúc hai người sáng tác, không có cầm tiêu hợp tấu, khúc phổ sẽ không xuất hiện, mặc dù là ta cũng không biết khúc phổ có bộ dạng gì.
Nữ tử cung trang nói.
- Chúng ta... Ta sẽ đi ngay bây giờ sao?
Diệu Âm tiên tử không nghĩ tới cầm tiêu hợp tấu cần khúc phổ chuyên môn, không nhịn được hỏi.
- Đi thôi, thực lực của ngươi bây giờ đã không kém ta bao nhiêu, cũng có tư cách đi vào, tăng thêm tìm được người tri âm, chắc hẳn cũng là nguyện vọng tổ tiên muốn nhìn thấy.
Nữ tử cung trang cười cười.
- Được, chúng ta đi bây giờ.
Nghe được có thể đi, Diệu Âm tiên tử không do dự nữa, thân thể hơi động và rời đi.
- Các ngươi mới quen không lâu, cần mài hợp thời gian dài, nếu như một lần không cách nào đạt được Tiên Đạo Ngâm tán thành, không nên gấp gáp, từ từ sẽ thành công thôi!
Thấy nàng phải đi, nữ tử cung trang bàn giao một câu.
- Ân!
Diệu Âm tiên tử cũng biết điểm ấy, gật gật đầu, kéo tay Nhiếp Vân sau đó bay lên, bay thẳng về hậu sơn.
Cung điện dưới mặt đất ở hậu sơn nằm cách Vọng Nguyệt Đài không xa, hai người bay không bao lâu đã nhìn thấy cung điện khảm vào vách núi, nó nằm ở đó yên tĩnh và tịch mịch,
- Đây là cung điện dưới mặt đất Tiên Âm Tông, nó là nơi chứa thi cốt lịch đại tổ tiên tông môn.
Trong mắt Diệu Âm tiên tử mang theo hào quang kính sợ.
Hai người bay trên không trung và đáp xuống, đi vào cung điện dưới mặt đất trước mặt.
- Cung điện dưới mặt đất có vô số tiền bối bố trí cấm chế, muốn xông vào cũng chỉ có cường giả Đế cấp mới được... Đệ tử Tiên Âm Tông không cần xông vào, chỉ cần diễn tấu nhạc khúc, đạt tới tiếng đàn ảo cảnh là có thể đi vào.
Diệu Âm tiên tử nhìn cửa đá, khoanh chân ngồi xuống, bàn tay vẽ một cái, đàn cổ xuất hiện trong lòng bàn tay, nhục khúc mê say lòng nguwoif vang lên.
Nhìn động tác và nghe nàng giải thích, Nhiếp Vân cũng hiểu ra.
Nơi chứa thi cốt tổ tiên tông môn bình thường đều là trọng địa, nơi quan trọng như thế lại không có người nào canh gác, xem ra Tiên Âm Tông rất tự tin vào cấm chế nơi đây.
Tiếng đàn lượn lờ, không ngừng vang lên, nhanh chóng ohoij tụ thành âm phù sung sương bên ngoài cung điện dưới mặt đất.
Nhiếp Vân không có động tác khác, hắn đứng nguyên tại chỗ và lắng nghe..
Trước kia nghe âm nhạc đối phương cảm thấy ưu mỹ êm tai, sẽ lâm vào ảo cảnh không cách nào tự kềm chế, hiện tại đã khác.