- Lăng Thiên tiêu phổ, trấn áp âm thanh kỳ dị.
Nhiếp Vân nhướng mày, Lăng Thiên tiêu phổ bay ra khỏi tiên âm đan điền, tự động che đậy âm thanh chung quanh, tâm thần của hắn lại không minh.
Ô ô ô!
Không nghe được tiếng gió, tiêu âm lại vững vàng và khôi phục lần nữa, nhạc khúc uyển chuyển vang lên, không khí khô ráo trong trung điện biến thành ướt át, hô hấp cũng cũng cảm thấy thoải mái rất nhiều.
- Ân? Tại sao không có một bia nào sáng lên.
Cảm nhận được những thứ này, Nhiếp Vân nhả ra một hơi, chính muốn tiếp tục diễn tấu thì đột nhiên nhíu mày, trong nội tâm sinh ra dự cảm không tót.
Dựa theo đạo lý, hắn trấn áp âm thanh kỳ dị, hoàn mỹ diễn tấu, bằng vào trình độ vạn vật sống lại, bách điểu triều bái rất dễ dàng đạt được mộ bia tán thành, nhưng tại sao tới bây giờ lại gia tăng một bia?
Mộ bia không sáng sẽ không xuất hiện thông đạo, cũng đã nói lên không được tán thành.
Tiêu chí thất bại!
- Điều đó không có khả năng ah... Ta đã đạt tới cảnh giới vạn vật sống lại, bách điểu triều bái, Diệu Âm tiên tử chỉ đạt tới tiếng đàn ảo cảnh, thấp hơn ta một tầng, vì sao nàng đạt được tán thành mà ta không thể?
Hắn cau mày khó chịu, Nhiếp Vân có chút không dám tin tưởng.
Hắn có trình độ tiên âm hơn xa Diệu Âm tiên tử, nàng đã thành công thông qua cửa thứ nhất, thắp sáng mộ bia, vì sao hắn không được?
Chẳng lẽ có cái gì không đúng?
- Là tiếng gió...
Trong nội tâm khẽ động, Nhiếp Vân hiểu ra.
Mặc dù mình che dậy tiếng gió không bị ảnh hưởng, có thể thuận lợi tự nhiên hoàn thành nhạc khúc nhưng người nghe sẽ khác!
Mặc dù tiên âm vang lên xen lẫn tiếng gió không phối hợp, hai hai giao hòa cũng hội tụ thành tạp âm ầm ĩ không nhỏ.
Cho nên diễn tấu một thủ khúc làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui nhưng hai chủng thủ khúc cùng vang lên, rất nhiều âm thanh hỗn tạp làm người nghe không hiểu, đó không còn là hưởng thụ, mà là muốn chết.
- Không cách nào tiêu trừ tiếng gió, xem ra ta không phải che đậy, mà là... Dung nhập nó vào trong nhạc khúc, làm nó biến thành của mình không tạo thành tạp âm.
Những tin tức này xuất hiện trong đầu, Nhiếp Vân nhanh chóng nghĩ thông suốt.
Trước kia hắn tiêu trừ tiếng gió là thất bại, cho dù hắn che dậy và tiếp tục diễn tấu nhưng trên thực tế nó vẫn tồn tại.
Lọt vào tai kẻ khác chính là âm nhạc của mình xen lẫn tiếng gió, cũng không nghe ra ý cảnh gì, gây chuyện không tốt còn mang theo tạp âm.
Hiện tại xem ra đã không cách nào tiêu trừ tạp âm như tiếng gió, cũng chỉ có thể nghĩ biện dung nhập nó thành một bộ phận của âm nhạc!
- Chỉ có thể như vậy...
Nghĩ đến liền làm, Nhiếp Vân biết rõ thời gian lưu lại không nhiều lắm, Lăng Thiên tiêu phổ đang lưu chuyển trong đan điền, một đầu tiên âm đại đạo xuất hiện trong nạp vật thế giới.
Ở bên ngoài muốn nhanh chóng đối kháng tiếng gió phá hư tiên âm đại đạo nhanh chóng là chuyện không có khả năng, nhưng ở nạp vật thế giới sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Ngón tay điểm một cái, ngọn gió bị phân cách thành âm phù sau đó bay qua và dung nhập vào trong tiên âm đại đạo.
- Thành công!
Tâm thần du lịch trong đại đạo, chỉ qua mấy giây đôi mắt Nhiếp Vân sáng lên, bàn tay đánh một trảo, một âm phù xuất hiện trước mặt hắn.
Đạo âm phù này có khảm nạm gió của nạp vật đan điền, nó dung hợp hoàn mỹ với gió chung quanh và hình thành một thủ khúc mới, ôn nhu êm tai, làm người ta không còn cảm thấy tạp âm như trước nữa.
- Chính là nó...
Xác định khúc phổ, tinh thần Nhiếp Vân trở lại thân thể, tiếng tiêu không ngừng vang lên, âm phù biến hóa dung hợp với gió chung quanh hình thành thủ khúc mới.
- Thật... Thật là lợi hại!
Diệu Âm tiên tử đứng dưới tế đàn nhìn thấy thiếu niên phản ứng nhanh như vậy, chỉ trong nháy mắt
đã có thể dung hòa tạp âm hình thành nhạc khúc mới, nàng tán dương và ánh mắt sùng bái.
Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, nàng không thể tin nổi gia hỏa trước mắt mới học tiêu không đến nửa canh giờ!
Có thể nhanh chóng biến nguy hại thành phụ trợ, biến tạp âm thành nhạc khúc, cho dù là nàng cũng không làm được.
Cho tới bây giờ nàng mới hiểu được cái gì gọi là thiên tài chân chính, nàng gọi là thiên tài đã không thể so sánh nổi, chênh lệch thật sự quá nhiều, hoàn toàn không cùng cấp bậc.
Ông ông ông!
Tạp âm dung nhập nhạc khúc, tiêu âm của hắn không còn cảm giác đột ngột như trước kia, trái lại còn làm người ta có cảm giác hưởng thụ mỹ diệu, tấm bia đá lúc trước không có phản ứng gì cũng thắp sáng nhanh chóng, hào quang ôn nhu bao phủ khắp thông đạo.
Lúc này cũng đã kết thúc tiêu âm.
Thông đạo cũng mở ra.
Bước ra khỏi tế đàn, Nhiếp Vân thở ra một hơi, lúc này hắn cảm giác thân thể mềm nhũn ra và đổ mồ hôi lạnh khắp người.
Tuy vừa rồi sáng tạo nhạc phổ trong nạp vật thế giới cũng tiêu hao sức lực của hắn rất lớn.
Khó trách trước kia Diệu Âm tiên tử có bộ dạng như vậy, xem ra khảo nghiệm cửa thứ nhất cũng không có đơn giản như vậy.
Bước ra khỏi tế đàn điều tức một hồi, Nhiếp Vân khôi phục lại, lúc này mới nhìn Diệu Âm tiên tử sau đó dọc theo thông đạo tiến lên phía trước.
Hậu điện khác với hai cung điện trước, không có mộ bia, cũng không có cung điện sâu hơn, trái lại mấy viên Dạ Minh Châu thật lớn nằm trên nóc phòng, nó tỏa ra hào quang nhu hòa.
Cả hậu điện chỉ có hai điêu khắc, một thanh niên thổi tiêu, bên cạnh có phượng hoàng bay múa, một bên khác là nữ tử dịu dàng đang ngồi trước đàn cổ.
Hai điêu khắc an tường, trên thực tế trên miệng còn nụ cười vui vẻ, ai nhìn thấy cũng cảm thấy tình ý ngọt ngào.
- Nơi này không có tế đàn?
Nhìn pho tượng một hồi, đột nhiên Nhiếp phát hiện cái gì đó và lên tiếng.
- Vậy... Vậy mà thật không có!
Diệu Âm tiên tử cũng hiểu ra, vẻ mặt mê hoặc.
Hai cung điện phía trước có tế đàn cao ngất, nơi này không có cái gì, giống như cả đại điện chỉ có hai pho tượng, trừ nó ra không có thứ gì khác.
Không có tế đàn... Diễn tấu ở nơi nào? Đạt được an tán thành?
- Chuyện cung điện dưới mặt đất có ba tế đàn là ngươi nghe ai nói?
Nhiếp Vân hỏi.
- Là nghe sư phụ nói lúc trước, sư phụ chưa từng đi tới nơi này, tình huống cũng nghe tiền bối tông môn nhắc qua.
Diệu Âm tiên tử nói.
- Nơi này không có tế đàn... Tế đàn thứ hai đã là khảo nghiệm cuối cùng, nhìn khắp bốn phía xem có tìm được Tiên Đạo Ngâm hay không!
Tìm không thấy tế đàn, nơi này đã là sâu nhất trong đại điện, Nhiếp Vân cho rằng khảo hạch đã chấm dứt, đã đi tới tận cùng, Tiên Đạo Ngâm không ở chỗ này, nó ở nơi nào?