- Vậy là tốt rồi, đây là cọng thứ hai!
Nhiếp Vân khẽ cười cười, bàn tay lăng không vỗ ra một cái. Lại có một cọng tiên đằng giống như đúc xuất hiện ở trước mắt mọi người.
- Ah...
- Cọng Huyền Vũ tiên đằng thứ hai?
- Nghe nói lúc trước Đế Huyền đại nhân tiến vào U Ma cảnh, cũng chỉ có thể tìm được một cọng. Mà hắn chỉ là một tiểu nhân vật Thiên Đạo cảnh, không ngờ lại đạt được hai gốc... Quá lợi hại a...
- Vận khí của hắn cũng quá nghịch thiên...
...
Nhìn thấy hắn có thể xuất ra cọng tiên đằng thứ hai, tất cả mọi người đều giật mình không thôi.
Vừa rồi còn đang cười nhạo đối phương không lấy ra được, kết quả người ta lại lấy ra cọng thứ hai. Nếu như không phải được tận mắt nhìn thấy thì bọn hắn vẫn còn có chút không dám tin.
Tiếp nhận tiên đằng, Đế Huyền quét mắt qua nhìn một vòng, sắc mặt lại càng thêm khó coi. Ánh mắt nhìn về phía Hiên Thần công tử cũng trở nên có chút không đúng.
Nàng phí vô số tâm huyết, để cho Nhiếp Vân đi U Ma cảnh. Kết quả, không nói tới việc người ta hoàn hảo không tổn hao gì trở về, mà lại còn tìm được Huyền Vũ tiên đằng, lại không chỉ có một cọng. Mà Hiên Thần công tử này cái gì cũng không tìm được. Chỉ lấy ra được cọng duy nhất mà nàng đưa cho... So sánh qua song phương, quả thực tiểu tử này không bằng Nhiếp Vân ở trước mắt này a.
- Không biết như vậy có tính là ta chiến thắng hay không?
Xuất ra cọng thứ hai, Nhiếp Vân không tiếp tục lấy ra mà nhìn về phía đối phương, cười nói.
- Quả thực ta đã từng nói, chỉ cần số lượng nhiều hơn thì sẽ chiến thắng, ngươi đã xuất ra được gốc thứ hai, như vậy lần này…
Vẻ mặt của Đế Huyền tràn ngập vẻ khó coi, thế nhưng cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Tuy nhiên, nàng mới nói một nửa, thì lại bị ngắt lời.
Hiên Thần công tử tiến về phía trước một bước, nói:
- Hồi bẩm Đại Đế, kỳ thật ta cũng có cọng tiên đằng thứ hai. Lúc trước Đại Đế nói là trong mười ngày ai có thể thành công hái được thì người đó là quán quân đúng không? Ta và Nhiếp Vân đều lấy được, cọng thứ hai chẳng qua chỉ là thiếu may mắn mà thôi. Cho nên cũng không thể tính là thua được nha.
Ba trận tỷ thí, trận đầu hắn đã thua, nếu như trận thứ hai lại thua mà nói. Như vậy cũng không cần phải so trận thứ ba, Hiên Thần công tử biết rõ tính nghiêm trọng của tình hình lúc này. Cho nên hắn cũng mặc kệ mà chơi xấu.
- Không sai, có thể tìm được một cọng, có thể tìm được hai cọng. Quả thực cũng không thể dùng làm căn cứ để phán định chiến thắng, như vậy đi, hiện tại ta sẽ phán định hai người các ngươi ngang tay với nhau.
Đế Huyền giả vờ giả vịt gật đầu, nói.
- Ngang tay?
Đã sớm đoán ra được đối phương sẽ không thể để cho mình chiến thắng một cách nhẹ nhõm như vậy, Nhiếp Vân cười một tiếng, nói:
- Quả thực tìm được một cọng thì có thể tìm được cọng thứ hai, tuy nhiên... Có thể tìm cọng thứ ba, cọng thứ tư... Có thể tìm được nhiều như vậy sao? Nếu như có thể tìm được, ta hi vọng ngươi lập tức lấy ra bây giờ, mà không phải là giả vờ giả vịt!
Nói đến đây, bàn tay hắn nhẹ nhàng run lên.
Ầm ầm!
Linh khí chấn động một hồi, một đống Huyền Vũ tiên đằng xuất hiện ở trong đại sảnh. Từng cọng, từng cọng chồng chất vào một chỗ tựa như là một ngọn núi nhỏ vậy.
- Ồ?
- Nhiều như vậy sao?
- Có lẽ có mấy trăm cọng a?
- KHông phải ta nhìn nhầm đó chứ?
...
Tất cả mọi người đều cảm giác như sắp phát điên.
Huyền Vũ tiên đằng là cái gì chứ? Là một trong những bảo vật đỉnh phong của Thần giới, có thể tìm
được một cọng đã là vạn hạnh. Mà lúc này đối phương lại tìm được nhiều như vậy, thật hay giả đây?
Đây không phải rau cải trắng, nói bao nhiêu là có thể cầm ra bấy nhiêu a!
- Chuyện... này...
Hiên Thần công tử không ngừng run rẩy, ngay cả nói cũng không nói ra lời.
Hắn đâu có tìm được cọng thứ hai chứ, vừa rồi chỉ là không muốn để cho Nhiếp Vân chiến thắng, cho nên mới cố ý nói như vậy mà thôi. Bây giờ nhìn thấy tiên đằng chồng chất như núi ở trước mắt đã khiến cho hắn triệt để phát điên.
Đế Huyền cũng thiếu chút đã bất tỉnh.
Ngươi tìm được hang ổ của Huyền Vũ tiên đằng, hay là đào tận gốc vậy chứ?
Làm sao lại có thể có nhiều như vậy a?
- Đế Huyền Đại Đế, không biết ta tìm được nhiều tiên đằng như vậy có tính là chiến thắng hay không?
Không để ý tới mọi người đang khiếp sợ, Nhiếp Vân mỉm cười nói.
Xoẹt zoẹt~!
Bàn tay trong ống tay áo của Đế Huyền không khỏi xiết chặt một cái.
Nói đối phương không có được, đối phương lấy ra một cọng. Nàng nói một cọng ngang tay, đối phương xuất ra hai cọng, nói hai cọng cũng là ngang tay. Đối phương trực tiếp xuất ra nhiều như vậy...
Có lẽ ngươi cố ý đánh mặt mũi ta a.
- Vừa rồi ta cũng đã nói qua, có thể có được một cọng thì cũng có thể đạt được cọng thứ hai, cọng thứ ba, thứ tư cũng có thể đạt được. Số lượng tiên đằng của ngươi rất nhiều. Thế nhưng số lượng tiên đằng có nhiều hơn nữa thì cũng không thay đổi được chất lượng. Phẩm chất của đám tiên đằng này của ngươi giống như cọng mà Hiên Thần công tử đạt được. Cho nên chỉ có thể nói là ngang tay, trừ phi... Ngươi có thể xuất ra tiên đằng phẩm chất rất cao. Nếu như không cầm ra được, như vậy trận tỷ thí này, cứ quyết định như vậy đi.. Vẫn là ngang tay như cũ.
Hất ống tay áo lên, Đế Huyền quát lạnh một tiếng.
Nàng đã đâm lao cho nên phải theo lao. Nếu như không nói như vậy, chẳng lẽ lại để cho người trước mắt này đạt được thắng lợi hay sao?
Nếu như vậy mà nói, nàng sẽ không có cách nào kết minh với Vô Biên Hải được nữa.
- Xuất ra tiên đằng có phẩm chất rất cao là có thể chiến thắng sao? Lời này của Đế Huyền Đại Đế có đúng không? Sẽ không phải giống như trước đó, lại đổi giọng đó chứ? Nếu quả thực như vậy cũng sẽ không còn công bằng, mà là nói láo!
Không nghĩ tới đối phương lại chơi xấu như thế, ngay cả loại lời này cũng có thể nói ra được, sắc mặt của Nhiếp Vân lập tức trầm xuống, khẽ nói một câu.
- Làm càn!
Nghe thấy Nhiếp Vân nói thẳng lời của Đế Huyền chẳng khác gì nói láo, một vị Đại Đế mạnh mẽ đứng dậy, khí tức cường đại mạnh mẽ áp bách đến.
- Sao nào? Là Thần Nữ phong không muốn nhìn thấy ta chiến thắng, cho nên muốn giết người diệt khẩu? Hay là cái gọi là khảo hạch này căn bản là đã có nội tình.
Người ngoài ý muốn như ta không thể làm ảnh hưởng tới quyết định của các ngươi hay sao?