- Hai kiện Thần binh Đế Cảnh... Viêm Hoàng điện là bảo vật của Thần Nông Đại Đế, không nghĩ tới quả nhiên ở trên người hắn! Chỉ là, kiện bảo bối này, hắn lại bỏ được làm lễ vật đưa ra ngoài, quá hào phóng!
- Ly Quang Tráo là bảo bối của Long Dương Đại Đế, Long Dương Đại Đế bị vị Kiếm Đạo Đại Đế tân tấn kia chém giết, không nghĩ tới Thần binh rơi vào trong tay hắn, đồng thời trở thành lễ vật!
- Còn nữa, năm trăm vạn viên Thần thạch cực phẩm... Toàn bộ Thần giới có nhiều Thần thạch cực phẩm như vậy sao? Coi như chín đại thế lực liên hợp lại, cũng không lấy ra được nhiều như vậy...
Tất cả mọi người điên rồi.
Bởi vì cái lễ vật này thực sự quá quý trọng!
Đổi lại bất cứ người nào chỉ sợ cũng sẽ điên cuồng.
- Hoang đường! Ngươi cho rằng ăn nói bừa bãi, liền có thể để cho người ta tin tưởng?
Thấy rõ ràng nội dung danh mục quà tặng, Đế Huyền cũng cả kinh, khuôn mặt lập tức trầm xuống:
- Người đâu, đuổi gia hỏa quấy rối này ra ngoài!
- Vâng!
Rầm rầm!
Bên ngoài đại điện lập tức đi tới mấy nữ tử.
- Hừ!
Không để ý tới những người này, Nhiếp Vân tiến về phía trước một bước, ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Đế Huyền:
- Đuổi ra ngoài? Ta muốn hỏi Đế Huyền đại nhân, dựa vào cái gì đuổi ta ra ngoài?
- Dựa vào cái gì? Bằng ngươi nói hươu nói vượn!
Đế Huyền cười lạnh:
- Trong vòng nửa năm giúp Lăng Nguyệt đạt tới Đế Cảnh? Nói đùa cái gì, đừng nói ngươi một Thiên Đạo cảnh nho nhỏ, coi như tất cả Đại Đế của Thần giới, cũng không dám có cam đoan này! Như vậy còn không phải nói hươu nói vượn?
- Ngươi làm không được, liền không đại biểu người khác làm không được? Ngươi không thể để cho Đạm Đài Lăng Nguyệt ở trong vòng nửa năm tấn cấp, nhưng ta có thể! Chẳng lẽ đây cũng là nói hươu nói vượn?
Nhiếp Vân nói.
- Cưỡng từ đoạt lý, Đại Đế làm không được, ngươi có thể làm được, ý tứ của ngươi, ngươi còn cường đại hơn Đại Đế?
Đế Huyền nhìn qua, trong mắt mang theo lãnh ý.
- Chó có thể phân, ngươi ăn không được, có phải biểu thị chó lợi hại hơn ngươi hay không?
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Ngươi...
Đế Huyền xém chút phun ra một ngụm máu, tươi sống tức chết.
- Tốt, tốt! Ngươi nói có khả năng giúp đỡ Đạm Đài Lăng Nguyệt trong vòng nửa năm tấn cấp Đế Cảnh, cái này xác thực không cách nào nghiệm chứng, có thể không nói!
Cố nén lửa giận trong lòng, Đế Huyền cắn răng nói:
- Nhưng hai kiện Thần binh Đế Cảnh, cũng có thể tính ngươi có, nhưng năm trăm vạn viên Thần thạch cực phẩm, toàn bộ Thần giới, chỉ sợ cũng không nhiều như vậy! Ngươi cầm ra được sao... Không lấy ra được, chính là nói láo, chính là nói hươu nói vượn...
Hoa lạp lạp lạp!
Đế Huyền lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Nhiếp Vân vẫy tay một cái, bầu trời giống như rơi xuống bạo vũ, từng khối Thần thạch cực phẩm từ trên trời giáng xuống, trong nháy mắt chất đầy toàn bộ đại điện, tuyệt đối hơn năm trăm vạn.
- Cái này... Cái này...
- Hắn thật có thể lấy ra?
- Không phải thật a...
- Mới đầu ta cũng cho rằng là giả, nhưng hắn thực lấy ra...
Nhìn Thần thạch cực phẩm chất đầy trong đại điện, tất cả mọi người lắp bắp.
Vừa rồi không ít người giống như Đế Huyền, cho rằng lễ vật này là giả, cố lộng huyền hư, nằm mơ cũng không nghĩ đến vậy mà thật có thể lấy ra nhiều Thần thạch cực phẩm như vậy.
Thần giới thực có nhiều Thần thạch cực phẩm như vậy? Cho dù có... làm sao toàn bộ đến trong tay một mình hắn?
Cái này nên chiếm bao lớn bảo tàng mới được?
- Lần này... Hẳn không có vấn đề a?
Bàn tay lại vồ một cái, Thần thạch cực phẩm bị hắn thu vào nạp vật thế giới, Nhiếp Vân ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Nạp vật thế giới tấn cấp, hắn có được năng lực ngưng tụ Thần thạch cực phẩm, những ngày này góp nhặt vô số hạ phẩm Thần thạch, lại thêm bản thân hấp thu linh khí, ngoại trừ tăng thực lực lên, còn
dư lại tất cả đều cô đọng thành, đừng nói năm trăm vạn viên, coi như một ngàn vạn viên, một trăm triệu viên, cũng có thể tuỳ tiện lấy ra.
Nếu như không phải sợ quá mức kinh thế hãi tục, nhất định sẽ lấy ra càng nhiều.
Nhiều Thần thạch hơn nữa, cũng chỉ là một đống linh khí mà thôi, so sánh với Đạm Đài Lăng Nguyệt, không đáng kể chút nào.
- Quả nhiên có nhiều Thần thạch cực phẩm như vậy!
- Trước đó ta coi Hạo Thiên lâu là có tiền nhất, hiện tại xem ra, so sánh với Nhiếp Vân công tử, chỉ là kẻ nghèo hèn!
- Hai kiện Thần binh Đế Cảnh, năm trăm vạn Thần thạch cực phẩm... Làm sao bỏ được đưa ra ngoài...
- Không cần suy nghĩ, coi như kiện thứ nhất không cách nào làm được, là một ngân phiếu khống, chỉ bằng vào hai thứ này, ta cũng sẽ lựa chọn hắn!
- Đúng vậy, hai kiện Thần binh Đế Cảnh, năm trăm vạn viên Thần thạch cực phẩm, hai thứ này bất kỳ một cái nào, đều quan trọng hơn một vị Đại Đế! Lại nói, coi như Đạm Đài Lăng Nguyệt trở thành Đại Đế, cũng phải gả ra ngoài, thuộc về người khác, những vật này mới là thật lưu tại Thần Nữ phong!
- Chỉ cần không ngốc, khẳng định lựa chọn Nhiếp Vân, Hiên Thần công tử không có hy vọng!
Nhìn thấy thiếu niên trước mắt thực có nhiều Thần thạch cực phẩm như vậy, tất cả Đại Đế đồng thời cười khổ.
Cái lễ này thực quá dọa người, dọa đến bọn hắn không dám tưởng tượng.
- Nhiếp Vân, ta có đứa con gái, ngươi xem có muốn nạp thiếp hay không...
Một vị Đại Đế đột nhiên mở miệng.
- Con gái của ngươi? Đã già bảy tám ngàn tuổi rồi, ai để ý... Hơn nữa nhìn cái mặt của ngươi, đoán chừng có thể hù chết người!
Một vị Đại Đế khác nói.
- Ha ha!
Nghe được hai người đấu võ mồm, những người khác không khỏi bật cười.
Mặc dù biết rõ là nói đùa, nhưng có thể làm cho một đại lão nói như vậy, đủ thấy lễ vật của Nhiếp Vân mang tới rung động.
- Đa tạ Đại Đế hậu ý, ta chỉ cưới Đạm Đài Lăng Nguyệt. Cái khác ai cũng không thích!
Nhiếp Vân thản nhiên nói.
- Ai, đáng tiếc!
Nghe được hắn từ chối như thế, tất cả mọi người thở dài một tiếng.
Phần lễ này thực sự quá lớn, lớn đến bọn hắn không thể cự tuyệt, chỉ tiếc, vị thiếu niên này chỉ thích Đạm Đài Lăng Nguyệt, nếu không nhất định phải tóm hắn vào trong tay mới được.
Hiện tại xem ra, vẫn là Phổ Thiên Đại Đế có ánh mắt!
Lúc trước xác lập một tiểu nhân vật chưa từng nghe nói qua thành Hoàng đế của Phổ Thiên Hoàng triều, tất cả mọi người cho rằng gia hỏa này có phải điên rồi hay không. Hiện tại xem ra, làm thực quá sáng suốt!
Phần cơ duyên này, phần quyết đoán này, không phải người bình thường có thể sánh ngang!
So sánh với hắn, cái gọi là tài tuấn, tất cả đều quá yếu ớt.