- Loại phương pháp hối đoái này của ngươi, ai cũng không cách nào cự tuyệt!
- Đích xác!
Nhiếp Vân cũng gật đầu.
Cách làm này của hắn thật giống như cầm Thần binh Đế Cảnh hối đoái Thần binh Vương cảnh, cả hai không thuộc về một khái niệm, dựa theo tình huống bình thường, coi như số lượng lại nhiều, cũng không khả năng có người đổi, nhưng bây giờ hắn lại lấy ra, loại giao dịch này, không ai có thể cự tuyệt!
- Hai vị đại nhân, bên ngoài có người tìm các ngươi, nói có chuyện quan trọng!
Hai người đang nói chuyện phiếm, một tiểu nhị đi đến.
- Tìm chúng ta?
Nhiếp Vân cùng Đạm Đài Lăng Nguyệt liếc mắt nhìn nhau.
Hai người vừa tới nơi này, không có người quen, ai sẽ tìm mình?
- Để hắn vào đi!
Mặc dù không biết ai tìm mình, nhưng nếu tới, vẫn phải gặp một chút, Nhiếp Vân khoát tay áo.
- Vâng!
Điếm tiểu nhị đi ra ngoài, chỉ chốc lát liền có một thanh niên đi tới.
Người này cao lớn, khí tức kéo dài, lại là một cường giả Ngũ Châu cảnh.
Nhiếp Vân cùng Đạm Đài Lăng Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, xác nhận không quen biết, lúc này mới lên tiếng hỏi:
- Không biết các hạ tìm hai người chúng ta có chuyện gì?
- Chắc hẳn hai vị là Nhiếp Vân tiền bối cùng Đạm Đài Lăng Nguyệt tiền bối!
Thanh niên mỉm cười, khom người nói:
- Gia sư biết hai vị tới Chân Hư thành, muốn bái kiến, nhưng trùng hợp có chuyện quan trọng, tạm thời không ra được, nên mới lệnh ta đến đây mời hai vị đi tới phủ làm khách!
- Làm khách? Xin hỏi gia sư của ngươi là...
Nhiếp Vân sững sờ, nghi ngờ nhìn qua.
- Tại hạ Vân Chu Tử, gia sư là Tâm Ma Đại Đế!
Thanh niên Vân Chu Tử nói.
- Tâm Ma Đại Đế? Phổ Thiên Hoàng triều Tâm Ma Đại Đế? Lẽ ra ta nên đến bái kiến a...
Nhiếp Vân không nghĩ tới người trước mắt này là đệ tử của Tâm Ma Đại Đế, liền vội vàng đứng dậy.
Mặc dù không có giao tình gì với vị Đại Đế này, nhưng người này xưng là Phổ Thiên Hoàng triều đệ nhị Đại Đế, mình lại là Hoàng triều Hoàng đế, lẽ ra nên gặp mặt một lần.
- Tiền bối khách khí, gia sư đã ở phủ đệ chuẩn bị xong tiệc rượu, mời hai vị đi qua!
Vân Chu Tử vội nói.
- Ân!
Nhiếp Vân quay đầu nhìn về phía thê tử:
- Nguyệt nhi, cùng ta đi qua một chuyến đi!
- Được, ta cũng chưa bao giờ thấy qua vị Đại Đế này, cũng muốn nhìn xem!
Đạm Đài Lăng Nguyệt nở nụ cười.
Tâm Ma Đại Đế rất thần bí, cơ hồ tất cả mọi người đối với hắn biết rất ít, nếu hắn mời, hai người tự nhiên phải đi qua nhìn một chút.
Bàn giao với tiểu nhị một tiếng, chưởng quỹ tới thì đưa tin cho hắn, Nhiếp Vân cùng Đạm Đài Lăng Nguyệt theo sát sau lưng Vân Chu Tử, bay ra phía ngoài.
Tốc độ của ba người đều cực nhanh, thời gian không dài liền đến trước mặt một phủ đệ.
Trên cửa phủ đệ không có bất kỳ bảng hiệu gì, cũng không có bất kỳ tiêu chí gì, chỉ nhìn từ bên ngoài mà nói, căn bản không biết là địa phương nào, tuyệt đối nghĩ không ra, trong này sẽ ở một vị Đại Đế Thần giới.
Tiểu viện bố trí rất tinh xảo, không có xa hoa, lại cho người một loại cảm giác thuần phác, hai người theo sát sau lưng Vân Chu Tử, rất nhanh thì tới một phòng khách rộng rãi.
Trong phòng khách, trên mặt bàn bày đầy tiệc rượu, lại không nhìn thấy bóng người.
- Vị Tâm Ma Đại Đế này kiêu ngạo thật lớn!
Thấy đi vào gian phòng của đối phương, đối phương còn không có xuất hiện, Đạm Đài Lăng Nguyệt hừ lạnh một tiếng.
Biết bọn họ tới, khẳng định cũng sớm biết thực lực chân chính của hai người, không nói Nhiếp Vân một người lực chiến chư thiên, chỉ nói thực lực của Thiên Đạo Đại nàng Đế, bóp chết vị Tâm Ma Đại Đế này cũng hết sức nhẹ nhàng!
Dưới loại tình huống này, gia hỏa kia lại khinh thường, không ra, đối với bọn hắn mà nói, khó tránh khỏi quá mức khinh thị!
- Tâm Ma Đại Đế dù sao cũng là lão tiền bối thành danh đã lâu, có chút thái độ cũng coi như bình thường!
Nhiếp Vân
lơ đễnh, cười nhạt một tiếng.
Đối với rất nhiều Đại Đế của Phổ Thiên hoàng triều, hắn vẫn mang theo kính ý.
Hô!
Hai người vừa dứt lời, không gian trước mắt lắc lư, một bóng người xuất hiện ở trong đại điện.
Là một trung niên, toàn thân áo đen, hai đầu lông mày mang theo ý trương dương.
Cẩn thận nói đến, có chút tương tự Ma Nghiêm mà Nhiếp Vân chém giết.
- Thật ngại, có việc trì hoãn, tới chậm, Tâm Ma hướng hai vị xin lỗi!
Trung niên nhân vừa xuất hiện, nhìn thấy hai người trong phòng, vội vàng tươi cười.
- Tâm Ma Đại Đế khách khí!
Nhiếp Vân khoát tay cười nói.
- Nhiếp Vân, hắn là phân thân của Tâm Ma!
Mới vừa nói xong, bên tai truyền đến Đạm Đài Lăng Nguyệt truyền âm.
- Ta biết!
Nhiếp Vân nhẹ gật đầu.
Kỳ thật không cần nàng nói, bằng vào không gian chi lực của thế giới nạp vật, hắn liền phát hiện.
Vị Tâm Ma Đại Đế trước mắt này, lại là một phân thân, mà không phải bản tôn.
Dựa theo đạo lý, lấy thân phận của hai người bọn họ, đi đến bất luận chỗ nào của Thần giới, rất nhiều Đại Đế đều phải tự mình nghênh đón, không dám chậm trễ, trước mắt vị Tâm Ma Đại Đế này, chẳng những tới chậm, còn phái phân thân tới, không khỏi quá không lễ phép đi!
Mặc dù Nhiếp Vân cùng Đạm Đài Lăng Nguyệt không phải người chú ý quy củ, nhưng thân phận gì, làm chuyện gì đều phải có quy tắc, ngươi không biết chúng ta là ai ngược lại cũng thôi, biết rất rõ ràng lại như vậy, cho người ta cảm giác coi thường a.
- Hai vị chớ trách, thực không dám giấu giếm, ta đây chỉ là phân thân, hơn nữa giữ thời gian không dài, vì tiết kiệm thời gian, chỉ có thể tới chậm một chút, có chỗ tiếp đón không được chu đáo, mong rằng rộng lòng tha thứ!
Tựa hồ nhìn ra hai người không vui, Tâm Ma Đại Đế vội vàng giải thích.
Nhìn thấy hắn như vậy, trong lòng Nhiếp Vân không khỏi cảm khái.
Lúc trước chém giết Ma Nghiêm, hắn còn lo lắng có thể bị Tâm Ma Đại Đế trách cứ hay không, không biết có bị Đại Đế trừng phạt không, hiện tại bất quá hơn nửa năm, hắn đã không dám trừng phạt bản thân, ngay cả thái độ nói chuyện cũng có chỗ cố kỵ.
- Tâm Ma Đại Đế nói gì vậy chứ...
Dứt bỏ những cảm khái này, Nhiếp Vân cười cười, nhìn về phía trung niên nhân trước mắt, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
- Không biết Tâm Ma Đại Đế tìm hai người chúng ta cần làm chuyện gì?
Đối phương chuyên môn mời mình tới, khẳng định không phải ăn cơm ôn chuyện.
Dù sao mình hung danh hiển hách, rất nhiều Đại Đế tránh cũng không kịp, có thể không gây, khẳng định tận lực không gây.
- Không hổ là Nhiếp Vân, ánh mắt sắc bén!
Tâm Ma Đại Đế khen ngợi một tiếng, nhìn qua:
- Các ngươi có biết vì sao bản tôn của ta không cách nào đến đây không?
Nhiếp Vân lắc đầu.