- Nguyên Cương trưởng lão, ngươi muốn thẩm tra cái này sao?? Cái này...
Thấy hắn đã tìm được thứ mình cần, đệ tử trông coi Tàng Thư Các cúi đầu nhìn qua, mới nhìn thoáng qua thì vẻ mặt hắn lập tức trở nên cổ quái, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Nguyên Cương trưởng lão trước mắt.
- Ngươi xác định không có cầm sai đó chứ?
- Đương nhiên không có cầm sai, mục đích chủ yếu của ta lần này đến đây chính là vì thẩm tra tin tức này a!
Nhiếp Vân sợ bị đối phương nhìn ra sơ hở cho nên dùng giọng như chém đinh chặt sắt nói.
- Đã... Trưởng lão đã xác định, như vậy ta nói một câu, hi vọng trưởng lão có thể quý trọng thân thể, không nên vất vả quá độ, ài, tuổi tác lớn như vậy mà còn, thật sự là...
Đệ tử trông coi Tàng Thư Các cố nén cười lớn, lại quay mặt đi.
- Quý trọng thân thể? Vất vả quá độ?
Thấy vẻ mặt người đệ tử này cổ quái, Nhiếp Vân còn chưa nhận ra, hắn tiện tay, tùy tiện chọn sách vở a. Thấy vậy hắn mới nhìn thoáng qua, lập tức thiếu chút nữa thổ huyết mà bỏ mình.
Chỉ thấy bên trên bìa mặt có viết mười chữ to, sáng chói chói mắt.
- Âm Dương Hợp hoan giao thái tư bổ đại pháp.
Trong lúc tu luyện cũng có một ít bí pháp giao thái bổ dưỡng, loại thuật pháp này có thể làm cho người ta trong sự vui sướng mà tấn chức thực lực. Bất quá, những thứ này đều là thứ yêu nhân am hiểu nhất, nhân loại rất ít khi dùng, chỉ có ghi chép pháp môn, hướng dẫn người ta phòng ngự thế nào. Không ngờ Nhiếp Vân lại cầm thứ như vậy.
Khó trách tên đệ tử trông coi Tàng Thư Các lại có nụ cười cổ quái như thế...
Tên tuổi cả đời anh hùng của ta a....
Nhìn rõ ràng chữ viết bên trên, Nhiếp Vân có cảm giác như cầm than lửa vậy, vội vàng ném về, thiếu chút nữa khóc lớn.
May mắn không phải là bản thân, nếu như là bản thân, quả thực hắn muốn tìm chỗ để chui vào!
- Kỳ thật muốn tiến vào tầng thứ chín để đọc qua sách vở bên trong của chưởng giáo Nguyên Tâm Tông chúng ta cũng có tiền lệ, bất quá cần cầm chưởng giáo ấn trong tay. Chỉ cần Nguyên Cương trưởng lão có thể lấy được chưởng giáo ấn, như vậy muốn đi vào xem cũng không có vấn đề gì!
Nhìn thấy Nguyên Cương trưởng lão tánh khí táo bạo lại có bộ dáng này, đệ tử Tàng Thư Các vui vẻ quay đầu đi, sợ bị đối phương phát hiện.
- Chưởng giáo ấn?
Nhiếp Vân sửng sốt một chút.
Thứ quan trọng nhất trong một tông môn là chưởng giáo ấn, giống như ngọc tỷ của hoàng đế vậy, chưởng giáo ấn nhận chủ, thì có tư cách khống chế tông môn, đại trậ hộ tông, có tư cách tiến vào bảo khố trân quý nhất của tông môn, được trận pháp tông môn gia trì lực lượng, sức chiến đấu kinh người!
Có được chưởng giáo ấn thì tương đương với có được quyền kế thừa Nguyên Tâm Tông, là chưởng giáo, loại vật này làm sao có thể tùy tiện cho người khác được chứ?
Chỉ sợ cho dù là trưởng lão thì cả đời cũng chưa chắc đã có thể nhìn thấy một lần!
- Chưởng giáo ấn là chứng minh thân phận chưởng giáo, sao có thể cho ta được chứ? Được rồi, ngươi không cần đi theo nữa, ta tùy tiện đi dạo rồi sẽ về.
Biết rõ Chưởng giáo ấn quan trọng, Nhiếp Vân biết rõ mình cũng không cầm ra được cho nên tùy tiện khoát tay.
- Xin Nguyên Cương trưởng lão tự tiện, ách... Nếu như ngài muốn xem loại bí tịch này, như vậy bên kia cũng không có thiếu...
Đệ tử này tiện tay chỉ một ngón tay về phía xa.
Theo phương hướng hắn nhìn lại, Nhiếp Vân nhìn thấy một loại sách vở bên bên giá sách này.
Âm Dương đoàn tụ công, Ngọc nữ trầm túy thuật, Tối ái nhất căn sài, Trinh khiết mê hoặc đại pháp...
- Khục khục.
Nhìn thấy nụ cười cổ quái của tên đệ tử này, Nhiếp Vân thiếu chút nữa không bị nước miếng của mình làm cho sặc chết, sắc mặt hắn trầm xuống.
- Cút.
- Ha ha.
Đệ tử này
thấy sắc mặt Nguyên Cương trưởng lão không đúng cho nên vội vàng đào tẩu.
Tuy rằng bị tên đệ tử này lầm tưởng bản thân tìm loại sách này làm cho Nhiếp Vân có chút xấu hổ, nhưng mà cũng vừa vặn giấu diếm mục đích của mình, bằng không đường đường là một trưởng lão, Thông minh cổ đã gõ vang, không ngờ lại nói dối vâng mệnh trưởng giáo tới đây tìm sách...
Nhất định là không bỏ được mặt mũi khi tới đây nhìn loại sách này cho nên mới cố ý nói như vậy... Như thế cũng coi như là kiếm cớ cho mình.
- Thiên nhãn chi khí, mô phỏng Thiên nhãn, quan sát.
Thấy đệ tử trông coi Tàng Thư các rời đi, lúc này trong mắt Nhiếp Vân mới có một đạo quang mang lập lòe, nhìn về phía tầng thứ chín.
Phá bỏ phong ấn Thiên Nhãn chi khí, trong nháy mắt bộ thân thể này coi như có thiên phú Thiên nhãn. Nhìn xuyên thấu qua từng tầng căn phòng, từng tầng phong ấn để nhìn qua tầng thứ chín.
Hắn chỉ có một lần sử dụng thiên phú Thiên nhãn mà thôi, có được nằng lực thấu thị của thiên phú Thiên Nhãn, chỉ cần biết địa phương cụ thể là có thể nhìn xuyên qua phong ấn, nhìn vào chữ viết bên trên.
Sưu.
Dưới Thiên Nhãn chiếu rọi, phong ấn tám tầng trước lập tức biến mất trong mắt, nhìn thấy tầng thứ chín rõ ràng.
Tuy nhiên, tầng thứ chín được một phong ấn cường đại che chắn, mà phong ấn này cho dù là thiên phú Thiên nhãn cũng không nhìn thấu, chứ đừng nói nhìn lén xem bên trong có sách vở để biết được nội dung trong đó.
- Không thể nhìn lén, hơn nữa nhìn cường độ phong ấn, xông vào nhất định không được, phải nghĩ biện pháp lấy được chưởng giáo ấn mới có thể mở ra...
Nhìn một hồi, Nhiếp Vân đạt được một kết luận làm cho hắn uể oải.
Tuy rằng thiên phú thiên nhãn cường đại, nhưng mà cũng không phải là vạn năng, giống như loại thạch đầu ở Thành Cổ chi thành vậy, có thể ngăn cản được.
Tông môn bởi vì liên quan tới không ít bí mật cho nên những thứ cơ mật đều dùng phong ấn đặc thù, loại phong ấn này cho dù là Thiên Nhãn sư cũng không nhìn ra.
Đương nhiên chuyện này cũng liên quan tới thực lực của bản thân Thiên Nhãn sư, nếu như bây giờ Nhiếp Vân có được thực lực bí cảnh thất, bát trọng. Đừng nói là loại phong ấn nho nhỏ này, cho dù có cường đại hơn gấp chục lần thì Thiên nhãn nhìn vào cũng chỉ có thể chống đỡ được một chút mà thôi.
Năng lực của thiên phú đặc thù sẽ gia tăng theo uy lực, tu vi của người thi triển.
Gống như thiên phú luyện khí, thiên phú luyện đan vậy. Nếu như không tu luyện, tu vi gia tăng thì trên thế giới này cũng không có phân chỉa Luyện khí sư, luyện đan sư đẳng cấp khác nhau.
- Được rồi, nếu không thì rời khỏi trước, đợi nghi được biện pháp lấy được chưởng giáo ần rồi nói sau.
Thấy thiên phú Thiên nhãn không nhìn thấu, trong lòng thở dài một tiếng, đang định rời đi, tìm cơ hội trở lại thì chợt nghe một đạo thanh âm từ phía xa vang vọng tới: