Vô Tận Đan Điền

Giết chết toàn bộ (Hạ) (2)


trước sau

- Tông chủ, thuộc hạ có chút không rõ, Nhiếp Vân kia chỉ là một cường giả Nguyên Thánh cảnh đỉnh phong, vì sao lại phải phái nhiều nội các trưởng lão ra như vậy? Như vậy chẳng phải là dùng đao mổ trâu cắt tiết gà hay sao?

Trung niên kia có chút không rõ cho nên mở miệng hỏi.

- Ha ha, có phải ngươi cảm thấy ta chuyện bé xé ra to hay không?

Tâm tình của Di Hoa rất tốt cho nên vừa cười vừa nói.

- Nếu nghĩ như vậy thì ngươi sai rồi. Thực lực của sư phụ Nhiếp Vân này không tầm thường, muốn bắt hắn nhất định phải dùng một kích sấm sét. Bằng không một khi để cho hắn đào tẩu phiền toái sẽ rất lớn.

- Sư phụ hắn? Sư phụ hắn có hay không còn không chắc chắn. Dù sao ta cũng không tin đường đường là Vô thượng trưởng lão của Hóa Vân tôn lại đi tới nơi nhỏ bé như Khí Hải đại lục.

Trung niên này có chút không tin.

- Kỳ thực ta cũng có chút hoài nghi, trong khoảng thời gian này ta phái người đi Hóa Vân tông nghe ngóng. Dường như mấy vị Vô thượng trưởng lão kia đều tu luyện ở chỗ sâu nhất, căn bản không có xuất hiện. Đương nhiên thám tử chúng ta ở Hóa Vân tông địa vị cực thấp, cũng không có dò xét rõ ràng được.

Di Hoa lắc đầu.

Tuy rằng hiện tại Hóa Vân tông suy thoái không ít, nhưng mà dù sao cũng là bá chủ của cả Phù Thiên đại lục, muốn phái người trà trộn vào trong thám thính tin tức cũng rất khó khăn.

- Ta cảm thấy để cho hai nội các trưởng lão đi qua đó là không thành vấn đề rồi. Thoáng cái phái ra nhiều như vậy chỉ vì bắt một tiểu tử Nguyên Thánh cảnh, ta sợ trong tông môn sẽ có thanh âm khác. Trưởng lão đoàn cũng sẽ mượn cơ hội mà phát uy.

Trung niên này có chút lo lắng, nói.

Lúc trước Di Hoa tranh đoạt chức vị chưởng giáo với không ít người. Tuy rằng hắn trổ hết tài năng, thành công kế thừa bảo vị. Nhưng mà dù sao hắn cũng vừa mới thượng vị, lại làm ra chuyện này cũng khó tránh khỏi việc bị đối thủ nắm lấy chuyện này mà lời ra tiếng vào.

- Yên tâm đi, nếu như Trưởng lão đoàn dám tới tìm ta, ta chỉ cần nói một câu là có thể khiến cho bọn hắn biết rõ, cho dù ta có phái ra nhiều người hơn nữa cũng là đáng giá.

Dường như Di Hoa đã sớm có dự mưu cho nên cười ha hả, nói.

- Phái nhiều người hơn nữa cũng là đáng giá? Chẳng lẽ Nhiếp Vân này còn có bí mật gì khác hay sao?

Trung niên kia sững sờ.

- Không sai, hắn còn có bí mật nội tình.

Di Hoa cười nói.

- Ngươi nghĩ xem, nếu như ta nói với những trưởng lão kia trên người thiếu niên này có Thiên Cơ kiếm, ngươi cảm thấy bọn hắn sẽ có biểu lộ gì đây?

- Thiên Cơ kiếm? Thiên Cơ kiếm mà Bắc đẩu tinh quân lưu lại hay sao? Cái này... Trên người tiểu tử này có sao? Không phải là giả đó chứ?

Trung niên nghe tông chủ nói vậy, trong mắt lập tức hiện lên lửa nóng, đồng thời còn có chút khó tin.

- Đương nhiên là thật, ta đã điều tra rõ ràng.

Di Hoa cười ha ha, vẻ mặt tràn ngập tự tin và cơ trí.

- Năm đó Bắc Đẩu tinh quân lưu lại bảy chuôi kiếm Thiên Xu, Thiên Tuyền, Thiên Ki, Thiên Quyền, Ngọc Hành, Khai Dương, Diêu Quang để mở ra Bắc đẩu tinh phủ của hắn. Di Thần tông chúng ta có được Thiên Toàn kiếm, Hóa vân tông có được Thiên Xu kiếm, Kiếm Thần tông có được Thiên Quyền kiếm, Tiên Võ tông và Thanh Vân tông, hai tông môn này cùng nhau giữ Ngọc Hành kiếm. Tử Đàn tông và Tĩnh Thiên tông chưởng quản Khai Dương kiếm. Vân Tiêu tông chưởng quản Diêu Quang kiếm... Thất kiếm đã xuất hiện sáu thanh. Lúc trước khi ta vẫn còn là người được đề cử làm chưởng giáo, vì tìm kiếm Thiên Cơ kiếm cho nên mới rời đi. Rốt cuộc ở trong một bản cổ tịch ta đã nhận được tin tức, biết rõ thanh kiếm cuối cùng này lưu lạc
khỏi Phù Thiên đại lục, đến hải ngoại. Mà nơi hải ngoại này chính là Khí Hải đại lục.

- Ta tốn suốt năm mươi năm, rốt cuộc cũng tìm được vị trí chính xác trong Khí hải đại lục rộng lớn kia, hơn nữa còn tìm được Truyền tống trận. Chỉ có điều truyền tống trận này quá yếu ớt, tu vi của ta lại cao cho nên không thể sử dụng. Vì vậy ta mới phái người đi qua, thừa cơ thu phục, chiếm các thế lực trong đó, sau đó mới tìm hiểu bốn phía. Rốt cuộc trời xanh không phụ lòng người, Thiên cơ kiếm vẫn bị ta tìm được, mà nó lại ở trong tay Nhiếp Vân này.

- Nếu như Di Thần tông chúng ta có được Thiên Cơ kiếm, có thể tưởng tượng ra được, khi đó chúng ta tuyệt đối có thể trở thành tồn tại đỉnh phong trong tám đại tông môn. Dẫm nát Hóa Vân tông dưới chân. Đồng thời có thể mở ra Bắc Đẩu tinh phủ, tìm kiếm phương pháp đột phá cực hạn, tìm được bậc thang đăng thiên, đạp lên thiên lộ... Nếu đem tin tức này nói với những trưởng lão kia, ta sợ chẳng những bọn họ không có trách cứ ta, ngược lại còn giơ hai tay tán thành. Nhất định sẽ cảm thấy ta làm vậy mới là chính xác nhất.

Dường như Di Hoa cảm thấy mình phái người ra lần này nhất định sẽ đắc thủ cho nên tâm tình cao hứng, vì vậy mới nói nhiều như vậy.

- Không sai, nếu như để cho bọn hắn biết rõ tông chủ đang tìm kiếm Thiên Cơ kiếm tuyệt đối sẽ không có lời ra tiếng vào gì.

Nghe thấy tông chủ giải thích như vậy, trung niên này nắm tay, vẻ mặt hưng phấn vô cùng.

- Chuyện này người biết rõ không nhiều, tốt nhất ngươi không nên truyền đi. Trong Di Thần tông ta có thám tử, người khác cũng phái nằm vùng trong tông môn chúng ta. Chuyện này một khi truyền ra ngoài, Hóa Vân tông và các tông môn khác nhất định sẽ động thủ. Khi đó muốn ra tay chỉ sợ đã muộn.

Di Hoa lại nói một câu.

- Thuộc hạ hiểu rõ. Tuy nhiên tông chủ yên tâm đi, mười hai vị nội các trưởng lão ra tay nhất định sẽ bắt lấy Nhiếp Vân kia dễ dàng. Chỉ cần bắt hắn tới, không lo hắn không giao ra Thiên Cơ kiếm.

Trung niên này cũng cười nói.

- Bẩm báo chưởng giáo đại nhân, không tốt, không tốt...

Đúng lúc này đột nhiên từ ngoài điện truyền tới một đạo thanh âm lo lắng, một người thất tha thất thểu chạy vào...

- Chuyện gì xảy ra? Dù gì cũng phải có chừng mực một chút.

Di Hoa không giận tự uy, hắn hừ lạnh một tiếng.

- Hồi bẩm chưởng giáo đại nhân, vừa rồi Di Giang trưởng lão đưa tin tới... Hắn nói, hắn nói....

Người này vẻ mặt do dự, dường như biết rõ tin tức quá mức rung động, ngay cả chính hắn cũng không thể nào tin được.

- Nói..

Di Hoa nhíu mày.

- Vâng, trưởng lão nói... Mười hai vị nội các trưởng lão mà chưởng giáo phái ra đều bị người ta đánh chết, không còn một ai...

Người này gian nan lắm mới nói hết lời.

- Cái gì? Tất cả đều chết?

Nghe nói như vậy Di Hoa trực tiếp đứng dậy, hai mắt thiếu chút nữa rớt xuống mặt đất.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện