Nếu chỉ lĩnh ngộ kiếm đạo thì cũng thôi, thực lực của hắn cũng có đột phá, trước kia là lĩnh vực cảnh đỉnh, hiện tại đã tới thiên kiều cảnh sơ kỳ!
Chỉ mới một hai tháng không gặp, thực lực cùng lực lĩnh ngộ kiếm đạo đều sâu như vậy, không hổ là tuyệt đại song kiêu của tám đại tông môn, thiên phú mạnh mẽ, có thể nói đáng sợ!
Trước mặt Diệp Kiếm Tinh có bốn năm người mặc cùng phục sức với hắn, vừa nhìn đã biết đều là đệ tử hạch tâm Kiếm Thần tông, chân khí của họ cũng rất cường đại, nhất là có một thanh niên ánh mắt thu liễm, chân khí ngưng tụ mà không tiêu tan, im lặng đứng nguyên tại chỗ thật giống như kết hợp cùng tự nhiên, hoàn toàn dung nhập thiên địa.
Cường giả thiên kiều cảnh trung kỳ!
Đệ tử bình thường, đệ tử tinh anh cùng đệ tử hạch tâm của tám đại tông môn, trong đó đạt tới bí cảnh đệ nhị trọng nguyên thánh cảnh là có thể trở thành đệ tử bình thường, đạt tới tam trọng bất hủ cảnh là có thể trở thành đệ tử tinh anh, đạt tới tứ trọng lĩnh vực cảnh là có thể thăng cấp đệ tử hạch tâm.
Trong hàng đệ tử hạch tâm, có một ít người đã đạt tới bí cảnh ngũ trọng thiên kiều cảnh, người như thế tuy rằng thực lực tăng cao, nhưng địa vị không thay đổi, vẫn là đệ tử hạch tâm, chỉ có một ít người mới thông qua các loại nhiệm vụ sát hạch trở thành người được đề cử thành chưởng giáo hoặc là thành trưởng lão.
Hiện tại thực lực nhóm người này đều rất mạnh, hẳn là đệ tử hạch tâm có địa vị trong hàng ngũ đệ tử hạch tâm.
- Xem ra Diệp Kiếm Tinh bị mấy người kia thật bài xích đâu…
Nhìn vài lần Nhiếp Vân đã phát hiện có chút bất đồng, Diệp Kiếm Tinh chỉ đứng một mình, còn vài người khác thì đứng chung một chỗ, ánh mắt lóe ra, tựa hồ cùng một đoàn thể.
Điều này thật khó trách, thiên tài vô luận ở địa phương nào cũng bị người đố kỵ, hơn nữa Diệp Kiếm Tinh cũng chỉ lo tu luyện, không am hiểu xã giao, chỉ sợ càng khó kết giao bằng hữu với những đệ tử hạch tâm khác.
- Qua xem sao, vừa lúc có thể làm cho Diệp Kiếm Tinh giúp ta che giấu thân phận. Thuận tiện giúp hắn một chút…
Chỉ từ quy mô thí luyện lần này mà xem, đã biết nguy hiểm không nhỏ, nếu Diệp Kiếm Tinh không hợp với nhóm người còn lại, nói không tốt hắn sẽ lâm vào nguy hiểm.
Hắn chỉ tiếp xúc với mình một lần, nhưng thái độ làm người ngay thẳng, hắn lại có theo đuổi nhiệt tình với kiếm đạo, điểm này thật giống như đệ đệ. Làm cho Nhiếp Vân không khỏi sinh lòng hảo cảm, muốn trợ giúp hắn.
Hơn nữa mình từng cùng sống chết với hắn, đã cứu tính mạng hắn, hắn sẽ không bán đứng mình, nghĩ vậy Nhiếp Vân khẽ cười đi nhanh tới.
- Diệp huynh, nhiều ngày không gặp, thực lực lại tinh tiến nhiều như vậy!
Đi tới trước mặt Diệp Kiếm Tinh, Nhiếp Vân cao giọng cười nói, nói xong lặng lẽ truyền âm:
- Ta là Vân Đồng, không muốn bị người nhận ra, cố ý thay đổi một chút!
- Ân?
Thấy đột nhiên có người chào hỏi mình, vốn đang kinh ngạc, hiện tại nghe lời truyền âm, trong mắt Diệp Kiếm Tinh nhất thời hiện lên vẻ hưng phấn.
Sở dĩ hắn có thể đột phá lĩnh vực cảnh thăng cấp thiên kiều cảnh nhanh như vậy chính là nhờ Vân Đồng chỉ điểm.
Cho nên đối với Vân Đồng, hắn luôn tôn kính, nguyên tưởng rằng biển người mờ mịt, đời này không khả năng gặp lại, không nghĩ tới hắn lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này.
- Nguyên lai là ngươi…
Diệp Kiếm Tinh định hô tên Vân Đồng, nhưng nghĩ tới hắn ngụy trang dung mạo, khẳng định không muốn cho người khác biết tên, lời tới bên miệng lại không biết nên nói thế nào.
- Là ta, Đồng Vân, ngươi đúng là quý nhân hay quên sự!
Nhiếp Vân biết hắn băn khoăn, thuận miệng cười nói, vỗ vỗ vai hắn.
- Đúng rồi, Đồng Vân huynh, ngươi xem đầu óc của ta…
Diệp Kiếm Tinh ngẩn người, lập tức nở
nụ cười, hắn không ngu ngốc, biết Vân Đồng muốn giấu diếm thân phận khẳng định có mục đích của mình, bởi vì tín nhiệm nên hắn cũng không vạch trần.
- Suýt chút nữa không nhận ra, chủ yếu là vì thực lực của Đồng Vân huynh lại tinh tiến, thật làm cho ta xấu hổ!
Diệp Kiếm Tinh cười khổ nói.
- Ha ha!
Trước kia khi gặp Diệp Kiếm Tinh, thực lực của Nhiếp Vân là bất hủ cảnh, hiện tại đã đạt tới lĩnh vực cảnh trung kỳ, linh hồn tiến bộ nhảy vọt, Lưu Ly hồn hoàn toàn thành công, đem chân khí toàn thân khống chế trong người, đối phương nhìn không thấu là chuyện tự nhiên.
- Diệp Kiếm Tinh, vị này là ai? Ngươi phải nhớ kỹ thân phận của mình, đừng tùy tiện người nào cũng lui tới, phá hư danh dự Kiếm Thần tông chúng ta!
Ngay lúc hai người đang nói chuyện, đột nhiên một thanh âm lạnh lùng vang lên, trong lời nói lộ vẻ kiêu ngạo cùng khinh thường đối với tán tu.
Nhiếp Vân quay đầu nhìn lại, nói chuyện là một trong mấy đệ tử hạch tâm của Kiếm Thần tông, chẳng qua không phải thanh niên thực lực cực mạnh mà là một người áo xanh có nốt ruồi đen nơi ấn đường.
Người áo xanh này thực lực tương đương Diệp Kiếm Tinh, đều là thiên kiều cảnh sơ kỳ, khẳng định thăng cấp sớm hơn Diệp Kiếm Tinh, chân khí đã kết hợp với mặt đất, vận chuyển như ý, chỉ còn thiếu một bước là có thể đột phá thăng cấp trung kỳ.
Thực lực đạt tới thiên kiều cảnh, mỗi tiểu cấp bậc hơn kém rất lớn, tuy kiếm thuật Diệp Kiếm Tinh cao minh, nhưng đệ tử Kiếm Thần tông ai không kiếm thuật cao minh? Cho nên thực lực đệ tử kia mặc dù chỉ cao hơn Diệp Kiếm Tinh một chút, nhưng sức chiến đấu chân chính tuyệt đối không thể khinh thường.
Nhưng Nhiếp Vân cũng không để ý, đừng nói có khôi lỗi thiên kiều cảnh đỉnh, chỉ bằng lực lượng bản thân, đánh ra Ma Ha thần chưởng thiên kiều cảnh trung kỳ có thể ngăn cản hay không còn khó nói huống chi là người này.
- Tiễn Hoành sư huynh, đây là bằng hữu của ta, thỉnh nói chuyện khách khí một chút!
Diệp Kiếm Tinh nghe được có người châm chọc bằng hữu của mình, sắc mặt âm trầm nói.
- Ta nói chính là bằng hữu của ngươi, lần này trình độ thí luyện nguy hiểm ngươi cũng biết, các ngươi tán gẫu xong thì lập tức cho hắn cút ngay, chúng ta cũng không muốn mang theo một phế vật đi thí luyện!
Tiễn Hoành cười lạnh, nốt ruồi đen nhìn qua càng thêm dữ tợn.
- Ngươi nói ai là phế vật?
Nghe nói như thế, sắc mặt Diệp Kiếm Tinh tái mét, lửa giận thiêu đốt, đồng thời còn lo lắng liếc nhìn Nhiếp Vân, thấy hắn không có phản ứng mới nhẹ nhàng thở ra.
Vân Đồng thoạt nhìn tính tình rất tốt, thái độ làm người cũng rất hòa thuận, nhưng mình từng chiến đấu chung với hắn, biết hắn cường đại, lúc trước Công Tôn Trường Phong bị hắn dùng một cái tát chụp chết, vạn nhất thật sự chọc giận hắn, mấy sư huynh đệ của mình chỉ sợ không đủ cho hắn nhét kẽ răng.