Nhìn biểu lộ của hắn khi nhìn thấy mình xuất hiện... Đúng, là Thiên Huyễn, nhất định là hắn!
Trong đầu của nàng dần dần dung hợp hình thể Thiên Huyễn và đồng tử với nhau, toàn thân Vân Huyên chấn động, nàng không tự chủ run run.
- Nói như vậy Thiên Huyễn và Nhiếp Vân có khả năng đều là đệ tử của lão tửu quỷ. Có được địa hành chi khí, thần thâu chi khí có thể giải thích rõ ràng...
Nghi hoặc trong lòng càng ngày càng được giải thích, đột nhiên toàn thân Vân Huyên run rẩy.
- Hỏng bét, Thiên Huyễn bởi vì biết rõ sự kiện kia ta mới không thể giết chết hắn, lần này trở lại mặc kệ tự mình đến hay là Nhiếp Vân đến đều phá hư kế hoạch của ta.
Nghĩ vậy sắc mặt Vân Huyên biến hóa, thân thể thon dài lại đứng thẳng lên.
- Nghê Hư, Hồ Giai, các ngươi dẫn đầu mọi đi dò xét hành tung của người xâm nhập, nếu có tin tức phải báo cho ta biết.
- Vâng!
Nghê Hư, Hồ Giai hai vị trưởng lão đồng thời ứng một tiếng.
- Ngươi, đi theo ta!
Phân phó xong hai trưởng lão, Vân Huyên nhìn đám người chung quanh một vòng, đột nhiên ngón tay chỉ về phía Nhiếp Vân.
- Ta?
Nhiếp Vân sững sờ, sắc mặt biến hóa.
Cho dù thế nào hắn cũng không ngờ Vân Huyên lại đột nhiên chỉ tới, hơn nữa điểm danh cùng đi với nàng.
- Ân, ngươi đi theo ta, ta có việc muốn ngươi làm!
Vân Huyên gật đầu xác nhận, nàng cũng không nhiều lời, vòng eo xinh đẹp lắc lư, sắc mặt lạnh như băng quay người đi ra khỏi Kiếm Chi Đại Điện.
- Tông chủ tự mình bao ngươi đi với nàng, Văn Siêu, ngươi phát đạt!
- Đệ tử bình thường như chúng ta muốn gặp tông chủ một lần quá khó khăn, hiện tại bảo ngươi đi qua nhất định sẽ được coi trọng, về sau đừng quên sư huynh ta đấy nhá, không đúng, ta là sư đệ, ngươi mới là sư huynh!
- Tông chủ bàn giao công việc, nhất định sẽ rất trọng yếu, phải cố gắng hoàn thành, đừng làm tông chủ thất vọng.
Vân Huyên nhiều người không chỉ nhưng lại chỉ vào hắn, Nhiếp Vân đang phiền muộn, chợt chung quanh đang nghị luận, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy rất nhiều đệ tử cực kỳ hâm mộ nhìn hắn
Đối với những này đệ tử mà nói, có thể được tông chủ phân phó làm việc cho nàng chính là chuyện vinh dự, một bước lên mây trong tầm tay.
Nếu như Nhiếp Vân là đệ tử Kiếm Thần Tông chân chính, có thể làm việc cho nàng khẳng định cảm thấy vinh dự, mấu chốt hắn là giả, Vân Huyên thông minh như vậy, cách nàng rất còn phải cẩn thận từng chút, cho dù hắn là người của hai thế giới, Nhiếp Vân cũng cảm thấy không quá tự tin.
Rốt cuộc gặp mặt này tuyệt đối phải đấu trí so dũng khí, hơi không cẩn thận sẽ bị nhìn thấu, từ đó bị giết chết.
Đương nhiên, tự tin chưa đủ cũng không phải sợ hãi, trái lại nội tâm Nhiếp Vân có cảm giác kích động rất mạnh.
Là người của hai thế giới, hắn chưa từng gặp qua nữ nhân nào tâm cơ như thế, có thể đấu trí so dũng khí với nàng tuyệt đối là chuyện sảng khoái nhân tâm.
Gặp được khó khăn quay đầu bỏ chạy, trong lòng sẽ có sợ hãi, nếu làm như thế mãi làm sao có thể đi tới võ đạo đỉnh phong?
Tuy Vân Huyên lợi hại nhưng nếu lần này có thể giấu diếm nàng, tâm tình sẽ tăng lên rất lớn.
Nghĩ đến điểm này, Nhiếp Vân không quan tâm vẻ mặt hâm mộ của những người khác, hắn gật gật đầu đi theo sau lưng Vân Huyên ra khỏi kiếm chi thông đạo.
Dường như Vân Huyên biết rõ hắn chỉ có thực lực Nguyên Thánh cảnh cho nên chiếu cố không đi nhanh, khôi giáp bó sát người phụ trợ dáng người cao gầy càng xinh đẹp, lúc nàng bước đi vòng eo lắc lư mang theo khí chất vũ mị thành thục, chỉ cần là nam nhân bình thường, chỉ nhìn một cái cũng đã trầm mê vào trong đó không thoát ra được.
Người nào cũng ưa thích đồ vật xinh đẹo, thường thường thứ xinh đẹp nhất
mới là thứ muốn mạng người nhất.
- Ngươi là Văn Siêu, đệ tử bình thường tiến vào tông môn ba năm trước, thời gian tiến vào tông môn không dài đã có chân thành trung tâm, ha ha, nếu như các đệ tử khác cũng giông như ngươi, Kiếm Thần Tông chúng ta lo gì không cường đại?
Đi ở phía trước, Vân Huyên lạnh lùng lên tiếng.
Nhiếp Vân biết rõ đối phương nói lời này như cảm khái nhưng trên thực tế đang thăm dò, hơi không cẩn thận sẽ bị phát hiện sơ hở, hiện tại chính là lúc đấu trí so dũng khí với nữ nhân này, hắn tập trung tâm thần, vẻ mặt sùng bái thành kính.
- Bẩm tông chủ, ta từ nhỏ dốc lòng muốn trở thành đệ tử Kiếm Thần Tông, nội tâm luôn tôn sùng tông môn, trong tâm có kính sợ, về phần các ngươi mới vừa nói hết sức chân thành trung tâm, ta cũng không biết, ta chỉ biết nếu tông môn cần, cho dù phấn thân toái cốt cũng cam tâm tình nguyện!
Nhiếp Vân nói chém đinh chặt sắt, cũng không có chút do dự, lời nói không vang dội nhưng mang theo tin tưởng không lay chuyển được.
Kỳ thật nói ra những lời này hết sức có học vấn, cố ý đánh gần, Vân Huyên hỏi hắn thời gian tiến vào tông môn không dài nhưng lại trung thành và tận tâm, trong lời nói mang theo nghi hoặc, có ý chất vấn, hi vọng hắn có thể nói tin tức làm hắn chân thành trung tâm, Nhiếp Vân cũng không có trả lời trực tiếp, hắn lại phát lời thề làm người ta không tìm được tật xấu gì, lại cảm thấy hắn chân chính trung thành.
- Ân, không sai!
Trên mặ Vân Huyên mang theo tán dương, gật gật đầu, nói:
- Ngươi rất trung thành với tông môn. Nếu chỉ trung thành thôi cũng vô dụng, ta vừa mới đạt được tất cả tin tức của ngươi trong tông môn ba năm trước!
Nói đến đây cổ tay hơi đảo, một ngọc bài xuất hiện trong bàn tay, ngón tay điểm nhẹ, phía trên có văn tự rậm rạp viết ra.
- Văn Siêu, đệ tử bình thường, 21 tuổi tiến vào tông môn, trong khảo hạch..., thiên phú đặc thù, không!
- Nhập môn ba năm chấp hành ba lần nhiệm vụ bình thường, tất cả đều thất bại chấm dứt, có quan hệ vô cùng tốt với Đoạn Tiếu, từng cống hiến cho tông môn một gốc Bích U Thảo, hai gốc Thiên Cân Hoa... Do đó đạt được cơ hội tiến vào khu tu luyện bình thường trong Kiếm Chi Đại Điện, tuy, tiến vào trong đó một tháng, chỉ luyện thành ba bộ kiếm pháp bình thường.
Chữ viết trên đó rậm rạp, có ghi lại tất cả những gì Văn Siêu đã làm trong tông môn, xem ra những vật này là Vân Huyên vừa mới phái người điều tra, đưa tin tới.
- Tông chủ, là đệ tử vô năng...
Những tin tức này thời điểm Nhiếp Vân bắt lấy Văn Siêu đã đọc rõ trong trí nhớ của hắn, Văn Siêu này nói ra phi thường bình thường, cũng không có gì chói mắt, đừng nói tuyệt đại song kiêu như Diệp Kiếm Tinh, ngay cả loại người như Ứng Long cũng sáng lạn hơn hắn rất nhiều.&