- Kim Ti Huyễn Tâm Cổ là giả, hẳn là một loại gì đó giúp chúng ta ẩn giấu khí tức tạm thời không bị sinh linh hồn binh nhận ra.
Xác nhận một chút, biết rõ suy đoán vừa rồi là đúng, Nhiếp Vân gật gật đầu, trong nội tâm càng ngày càng hồ đồ.
Rốt cuộc Nghê Hư trưởng lão là người tốt hay người xấu, vì sao phải trợ giúp chính mình?
- Không nghĩ thêm nữa.
Biết rõ nhất thời nửa khắc nghĩ không thông, Nhiếp Vân cũng koong thèm suy nghĩ nữa.
- Nếu chúng ta có thể giấu diếm khí tức nhân loại thì nhanh chóng đi tới vị trí tiền bối Phụng Ca đi!
Nhiếp Vân biết rõ thi thể Phụng Ca chắc chắn có cổ quái, khẳng định không thể mang thi thể này ra ngoài, nếu như xảy ra vấn đề trực tiếp ra tay phá hư có lẽ sẽ làm Vân Huyên bị nhục.
- Ân!
Mặc dù Diệp Kiếm Tinh không biết Nhiếp Vân suy nghĩ thế nào, lúc này hắn cũng muốn đi tới vị trí Cương Thi Yêu tộc kia, cũng vì bảo hộ tông môn, hắn gật đầu sau đó bước nhanh tiến lên phía trước.
Không có sinh linh hồn binh công kích cho nên không bị kiếm linh của Kiếm Thần Tông quấy nhiễu, hơn nữa Nhiếp Vân sử dụng thiên nhãn có thể xem thấu trận pháp, tốc độ rất nhanh, hai người lập tức tiến lên phía trước.
Hắn đi tới tế đàn hình tròn, phía trên có cắm một thanh bảo kiếm sắc bén hàn mang bắn ra bốn phía, còn chưa tới trước mặt đã cảm thấy có khí tức bộc phát, lúc này làm người ta có cảm giác đau đớn.
Bên cạnh bảo kiếm có mộ huyệt không lớn, nìn kỹ bi văn miêu tả công tích của chủ nhân khi còn sống.
Nhiếp Vân nhìn kỹ liền phát hiện đúng như Ứng Long, Vân Huyên nói, tiền bối Phụng Ca khi còn sống là cường giả Phá Không Cảnh đỉnh phong.
- Trước mặt kệ thi thể này có biến thành Cương Thi Yêu tộc hay không, chúng ta nên tiến hành trấn áp.
Thời điểm Nhiếp Vân đọc bia văn, bàn tay Diệp Kiếm Tinh hơi đảo, hắn lấy ấn phù của Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh mà Vân Huyên đưa sau đó ném vào trong mộ.
- Không nên....
Không nghĩ tới động tác của Diệp Kiếm Tinh nhanh như vậy, Nhiếp Vân muốn ngăn cản cũng không kịp.
Ầm ầm!
Ấn phù mới vừa gia nhập huyệt, lúc này nghe được tiếng nổ vang, mặt đất không ngừng run rẩy, dường như có viễn cổ cự vật tùy thời tỉnh lại.
- Khí tức này, khí tức này... Chẳng lẽ là... Bạt?
Sắc mặt Nhiếp Vân biến đổi.
Truyền thuyết Bạt là vương giả của Cương Thi Yêu tộc, ít nhất có được thực lực Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh, có thể phi thiên độn địa, xé rách không gian, thôn vân giết long, đến nơi nào nơi đó ôn dịch ngàn dặm, nhân thú tương thực, người bị ôn dịch sẽ biến thành cương thi, biến thành khôi lỗi của Bạt, tiếp tục giết hại thêm người, chỉ cần linh hồn Bạt đủ cường đại hoàn toàn có thể khống chế nhiều hơn.
Chỉ cần nó xuất hiện tại thành trì thì thành trì sẽ biến thành quân đoàn của nó.
Trong lịch sử đại lục Phù Thiên từng hai lần xuất hiện Bạt, lúc ấy tới mức ngàn dặm không bóng chim bay, vạn dặm không bóng người, chừng mấy ngàn mấy vạn thành trấn biến thành phế tích, hàng tỉ nhân loại biến thành cương thi khôi lỗi, cuối cùng tám đại tông môn vì tiêu trừ đã tổ chức cao thủ vây công, kịch chiến suốt ba tháng bức bách nó vào trong hư không loạn lưu lúc này mới có thể đánh chết nó.
Trận chiến ấy đại lục Phù Thiên chết bảy cường giả tuyệt thế Phá Không Cảnh, một siêu cấp cao thủ Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh, mấy vạn đệ tử tông môn, mấy tỷ nhân loại bình thường, chính bởi vì như thế, loại quái vật như Bạt được ghi chép tại nơi bắt mắt nhất của Hóa Vân Tông, cũng xếp hạng thứ mười chín trong những yêu nhân tà ác nhất.
Chủng loại yêu nhân tính bằng đơn vị hàng ngàn, nổi danh trước ngàn đã là chủng tộc cường đại, có thể xếp hạng thứ mười chín đã nói rõ nó phi thường đáng sợ.
Tuy kiếp trước Nhiếp Vân kiếp trước tuy nhiên chưa thấy qua Bạt nhưng nghe nói quá nhiều, Hóa Vân Tông có phương pháp phân biệt kỹ càng yêu
nhân này, cho nên vừa cảm thụ khí tức yêu vật ngủ say thức tỉnh đã phát hiện ra.
Vân Huyên lại nuôi dưỡng một con Bạt!
Khó trách nàng mỗi cách năm năm lại bảo Ứng Long đưa một cái ngọc bài tới đặt trên thi thể Phụng Ca, thì ra nàng dùng bí thuật nào đó biến thi thể cao thủ Kiếm Thần Tông thành quái vật như Bạt.
Biến thành Bạt cũng nói rõ nó có thực lực Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh, chỉ có thi thể thực lực này mới có thể biến thành Bạt, còn biến thành yêu nhân cương thi vương giả... Nàng thật âm độc, đây là bí pháp ngay cả yêu nhân cũng không dám làm.
Mà ấn phù vừa rồi chính là chìa khóa kích hoạt, Diệp Kiếm Tinh không hiểu, tiện tay đánh vào cho nên kích hoạt yêu vật làm người ta sợ hãi.
Tuy trước kia loáng thoáng cảm thấy không đúng nhưng Vân Huyên vốn nói lập lờ, hơn nữa không ai nghĩ tới đường đường tông chủ Kiếm Thần Tông lại biết bí thuật yêu nhân, nuôi dưỡng Bạt là quái vật ai nghe cũng biến sắc, cũng không ai ngờ tới việc này.
Chính bởi vì như thế cho nên hắn mới không kịp ngăn cản Diệp Kiếm Tinh.
Bạt xuất thế sẽ giết người, xem ra Vân Huyên bảo hai người kích hoạt thứ này cũng không tính để hai người còn sống rời đi, chính là muốn Diệp Kiếm Tinh và chính mình biến thành khôi lỗi của Bạt.
Tâm cơ thật độc ác.
Tính toán thật âm trầm.
Là người của hai thế giới, hắn giao thủ với Vân Huyên vẫn không có phân tâm, cuối cùng vẫn lọt vào trong bẫy rập của nàng thiết kế.
- Ah... Quả nhiên biến thành cương thi yêu nhân, Nhiếp Vân huynh, hôm nay phải trấn áp yêu vật này, bằng không thì tông môn xong rồi...
Nhiếp Vân cũng nghĩ ra rất nhiều chuyện, Diệp Kiếm Tinh mở to mắt, toàn thân kiếm khí như sóng lớn, dường như muốn ngay lập tức lao tới chém giết Bạt!
- Đi mau, chúng ta không phải đối thủ, ở lại chỗ này chỉ có con đường chết.
Nhìn thấy Diệp Kiếm Tinh bình thường vô cùng thông minh, bộ adngj hiện tại rất ngu và ngây thơ, Nhiếp Vân sắp phát điên lên, lúc này bàn tay giữ chặt hắn muốn kéo hắn đi.
Ở lại đây khẳng định chỉ còn đường chết, phải mau chóng đào tẩu, hơn nữa phải trốn đi thật xa.
- Không phải đối thủ cũng không thể trốn đi, Nhiếp Vân huynh, ngươi không phải người tông môn nên rời đi trước đi, ta muốn bảo hộ Kiếm Thần Tông cho nên phải chiến đấu tới cùng.
Thét dài một tiếng, cánh tay Diệp Kiếm Tinh chấn động giãy ra khỏi bàn tay Nhiếp Vân, ánh mắt của hắn bắn ra hòa quang kiên định.
- Chẳng lẽ... Ngươi không có nhìn ra sao? Con Bạt này là Vân Huyên nuôi dưỡng, nàng sẽ không để nó tấn công Kiếm Thần Tông, chúng ta hiện tại bỏ chạy còn có con đường sống, nếu ngươi không đi hẳn phải chết không thể nghi ngờ!
Nhìn thấy thanh niên cố chấp như vậy, Nhiếp Vân tức giận nổi trận lôi đình, vội vàng quát lớn.&