Bóng lưng vừa xuất hiện đã mang theo kiếm khí đậm đặc, chính trực quang minh, hoàn toàn khác với cảm giác âm nhu của Vân Hyên.
- Cảnh giới tâm kiếm?
Trong nội tâm khẽ động, Nhiếp Vân đã biết rõ bóng người này giống như mình đã đạt tới cảnh giới tâm kiếm, thậm chí lĩnh ngộ cảnh giới này còn cao hơn mình quá nhiều.
Hô!
Bóng người xoay người lại.
- Văn Húc sư thúc? Ngươi... Ngươi không chết?
Thấy rõ gương mặt của bóng người, Diệp Kiếm Tinh căng thẳng, đôi mắt đỏ lên.
Từ khi Diệp Kiếm Tinh tiến vào Kiếm Thần Tông đã theo sau lưng Văn Húc sư thúc, ở chung thật nhiều năm, cảm tình cực kỳ thâm hậu, sau khi tại Yêu La U Minh Vực biết rõ hắn đã thân vẫn, cho rằng cuộc đời này khó có thể gặp lại, không ngờ lại có thể gặp mặt lần nữa.
- Trần Văn Húc tiền bối?
Nhiếp Vân cũng chấn động, hắn hấp thu vũ kỹ chi tủy của đối phương, hắn có thể biết rõ khí chất dung mạo của Trần Văn Húc như lòng bàn tay, còn từng ngụy trang thành bộ dạng này diễn luyện kiếm pháp cho Tạ Trương Huệ Tử xem, lúc này gặp được chân thân liền nhận ra.
- Kiếm Tinh, không nghĩ tới ta còn có thể gặp lại ngươi, xem ra ông trời đối đãi với ta không tệ.
Nhìn thấy sư điệt mình yêu thương nhất, khóe mắt Trần Văn Húc đỏ lên, lúc này đưa mắt nhìn sang vân Huyên và lắc đầu.
- Hiện tại không phải là lúc ôn chuyện cũ, ngươi lúc trước mới gia nhập tông môn, ta nhìn thấy ngươi là hạt giống tu luyện kiếm thuật tuyệt hảo, thông qua truyền thụ cũng đúng như suy nghĩ của ta, có năng lực lĩnh ngộ kiếm thuật tuyệt hảo, cho nên...
Ngữ khí của Trần Văn Húc thay đổi nhanh chóng, nói đến đây chính muốn tiếp tục nói tiếp, đột nhiên đôi mắt nhìn lên người Nhiếp Vân, hắn dừng nói và đôi mắt đỏ lên.
- Ngươi, ngươi...
- Thực xin lỗi tiền bối, ta và Diệp Kiếm Tinh ban đầu ở Thiên U Cốc Yêu La U Minh Vực nhìn thấy hài cốt của tiền bối, cho rằng tiền bối đã chết, lúc này mới tùy ý làm bậy hấp thu vũ kỹ chi tủy của tiền bối...
Vũ kỹ chi tủy là Trần Văn Húc phí hết tâm huyết tu luyện ra, nhất định có thể nhận ra ngay lập tức, Nhiếp Vân thấy bộ dạng của hắn như vậy, cho rằng đối phương tức gâận vì mình vô lễ, lúc này hắn xấu hổ đỏ mặt.
Hấp thu đồ vật người ta tu luyện nhiều năm, hiện tại chủ nhân tới đây hắn có cảm giác không được tự nhiên.
- Không phải vũ kỹ chi tủy, Là.. Là ngươi luyện hóa Kiếm Thần chi tâm?
Trần Văn Húc cắt lời của Nhiếp Vân, đôi mắt hắn mở to đầy ngạc nhiên.
- Ngươi... Ngươi là kiếm đạo sư kia, hơn nữa thiên phú kiếm đạo đạt tới hình thái thứ ba?
- Vâng!
Nhiếp Vân không nghĩ tới đối phương không quan tâm chuyện vũ kỹ chi tủy, ngược lại hỏi Kiếm Thần chi tâm và kiếm đạo đan điền, hắn cũng không phủ nhận và gật đầu.
Tuy lần đầu tiên gặp mặt Trần Văn Húc nhưng qua cảm ngộ vũ kỹ chi tủy của đối phương hắn vô cùng yên tâm nhân phẩm của đối phương.
- Thiên Huyễn, ngươi cũng không có nói vị huynh đệ của ngươi là kiếm đạo sư? Hơn nữa còn mở thiên phú kiếm đạo tới hình thái thứ ba? Sớm biết tình huống như vậy, cũng không cần tìm người khác, hại ta lo lắng trong thời gian dài như vậy.
Thấy thiếu niên thừa nhận, Trần Văn Húc cũng khó ngăn cản hưng phấn trong nội tâm, quay đầu nhìn về phía Thiên Huyễn.
- Ách... Huynh đệ của ta còn thần bí hơn ta, ta cũng không biết thiên phú đặc thù của hắn.
Thiên Huyễn nhìn Nhiếp Vân sau đó bất đắc dĩ lắc đầu.
Đều nói mình thần bí, so với huynh đệ trước mặt thì hắn cái gì cũng không phải, trước kia gặp mặt hắn, cho tới bây giờ không có phát hiện hắn có thiên phú kiếm đạo sư, hiện tại vừa gặp chẳng những có còn mở ra hình thái thứ ba, thực không biết gia hỏa này còn có bao nhiêu bí mật?
Nếu như để Nhiếp Vân biết rõ suy nghĩ của Thiên Huyễn nhất
định sẽ dở khóc dở cười, lần trước ngươi gặp ta, ta thật sự không có thiên phú này...
Mặc dù quan hệ tốt với Thiên Huyễn, cũng tin tưởng đối phương nhưng Nhiếp Vân cũng sẽ không nói chuyệnvô danh pháp quyết có thể mở đan điền sự tình, chuyện này là bí mật lớn nhất đời hắn, tuyệt đối không thể chia xẻ với người nào.
- Ha ha, thiên phú kiếm đạo sư, kiếm đạo đan điền mở ra hình thái thứ ba, lại đạt được trái tim lão tổ tán thành, ngươi còn phù hợp hơn cả Diệp Kiếm Tinh, càng có hi vọng hơn hắn, có thể cứu Kiếm Thần Tông rồi.
Cảm xúc Trần Văn Húc kích động, ngữ khí hỗn loạn giống như điên, trong ánh mắt hình như mang theo điểm một chút lệ quang
- Cho dù ta chết cũng không thể làm tội nhân của tông môn!
- Văn... Văn Húc sư thúc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Không chỉ Nhiếp Vân càng nghe càng hồ đồ, ngay cả Diệp Kiếm Tinh cũng không rõ cái gì thích hợp hơn ta, cái gì hạt giống luyện kiếm tuyệt hảo... Tại sao nghe những lời này có phần lộn xộn như thế.
Trong ấn tượng của hắn, sư thúc Trần Văn Húc là người bình tĩnh, nho nhã, tại sao sư thúc lại khác với thường ngày?
- Chuyện là như thế này...
Trần Văn Húc vừa muốn nói tiếp, đột nhiên sắc mặt hắn run rẩy, khí lưu chung quanh xoay tròn, không khí phát ra âm bạo to lớn.
- Hỏng bét, bọn chúng sắp thoát khốn!
Ngay sau đó Nhiếp Vân nghe Thiên Huyễn quát một tiếng thật to, quay đầu lại chỉ thấy hai phiến gỗ vây khốn Vân Huyên và Bạt bị lực lượng to lớn đánh ra một lỗ thủng.
Vèo!
Vân Huyên và Bạt phá vỡ không gian xuất hiện trước mặt mọi người.
Vừa rồi vây khốn Vân Huyên, Thiên Huyễn cũng không mang mọi người bỏ chạy chủ yếu có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, Bạt là cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh, có thể xé rách không gian tiến hành na di, mặc dù hiện tại trốn xa, chỉ cần đối phương một lòng niệm đuổi theo, cho dù trốn đi cũng không có ý nghĩa gì.
Thứ hai, phiến gỗ vây khốn hai người cũng không phải bảo vật của Thiên Huyễn, mà là hắn mượn tới, bảo vật có thể vây khốn cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh giá trị to lớn, khó có thể dùng ngôn ngữ đoán được cho nên không thể ném đi.
Thứ ba, cho dù là Bạt hay là Vân Huyên, hiện tại đã biến thành u ác tính của tông môn, không giải quyết thì thanh danh mấy vạn năm của Kiếm Thần Tông sẽ bởi vì việc nuôi dưỡng cương thi vương giả như Bạt mà biến thành vết nhơ không bao giờ có thể rửa sạch.
Bởi vì ba nguyên nhân này nên mọi người cũng không trực tiếp rời đi, hơn nữa uy lực phiến gỗ rất mạnh, ngay cả Thiên Huyễn cũng cho rằng có thể vây khốn cả hai mười phút, thời gian dài như vậy hoàn toàn có thể giúp Trần Văn Húc nói ra đối sách, sau đó tại thực hành theo trình tự, không nghĩ chưa tới ba phút đã thoát vây.&