Vô Tận Đan Điền

Kiếm linh dưỡng thai (1)


trước sau

Nhiếp Vân cầm U Minh Kiếm, thời điểm lúc trơớc ngăn cản Bạt cho nên bị khí của nó đánh bay, không nghĩ tới lại rơi cách nơi này không xa.

- Một Thiên Thiên Linh Bảo có thể so sánh với Kiếm Thần Chi Kiếm? Đây là... U Minh Kiếm, khí tức kia là...

Nhìn kỹ thanh kiếm, ngọn lửa linh hồn của Trần Văn Húc co rút rất mạnh.

Tuy thanh kiếm này bởi vì Tạ Trương Huệ Tử biến thành kiếm linh cho nên cải biến không ít, mùi vị u minh biến thành tiên khí lượn lờ, người bình thường rất khó nhìn ra cái gì nhưng Trần Văn Húc là người nào, cả đời làm bạn với kiêm, hắn có thể luyện kiếm chiêu vào trong xương tủy của mình, sau khi nhìn rõ bộ dạng sẵn có của U Minh Kiếm liền cảm ứng được khí tức đặc thù trong đó, hắn có cảm giác quen thuộc.

Không phải U Minh Kiếm nằm trong Linh Tư Huyền Điếu hay sao? Nếu như thành công, có lẽ thanh kiếm này nằm trong tay Yêu Hồ tộc, tại sao lại ở chỗ này? Hơn nữa vì sao kiếm linh của kiếm này cho hắn cảm giác quen thuộc như vậy, có cảm giác giống như đúc Huệ Tử?

Tạ Trương Huệ Tử ở Yêu La U Minh Vực Linh Tư Huyền Điếu câu U Minh Kiếm, đây là tin tức Vân Huyên cho mình lúc trước, bây giờ nghĩ lại khi đó nàng liên thủ với Yêu Hồ tộc, bất kể nói thế nào tin tức này tuyệt đối là chắc chắn mười phần, bởi vì trong tin tức có hình ảnh Huệ Tử khổ sở, đây tuyệt đối không phải giả vờ.

Chính bởi vì như vậy mới biết rõ nguy hiểm xá thân mà không quan tâm.

- U Minh Kiếm ở đây, trong thân kiếm có khí tức của Huệ Tử, chẳng lẽ...

Đột nhiên nghĩ đến một loại khả năng, Trần Văn Húc biến sắc, toàn thân run rẩy.

- Sư thúc, đây là kiếm của Nhiếp Vân, tại sao lại nằm ở nơi này...

Diệp Kiếm Tinh vừa bắt đầu còn không chú ý, lúc nhìn thấy bộ dạng của Trần Văn Húc nhìn chằm chằm thì hắn đã giật mình, lúc này tiến lên hai bước cầm U Minh Kiếm lên đặt sau lưng.

Vừa rồi tình cảnh nguy cấp cho nên hắn không nhìn thấy U Minh Kiếm nằm ở đây.

Người khác không biết chuyện U Minh Kiếm nhưng hắn phi thường rõ ràng, lúc trước Tạ Trương Huệ Tử dùng thân hóa thành kiếm linh, tuy linh trí biến mất nhưng Trần Văn Húc có quan hệ với nàng, người yêu mến nhau cả đời, khẳng định trong đó có vấn đề, sớm muộn gì cũng phải nói rõ với sư thúc việc thẩm thẩm đã tử vong nhưng hắn không thể nói mấu chốt trong đó.

Thời điểm nguy hiểm như vậy, tốt nhất không nên tăng thêm phiền toái cho sư thúc, chờ tất cả an ổn lại, thậm chí sư thúc tìm được thân thể mới nói sau.

- Kiếm Tinh, đây là U Minh Kiếm a, lấy tới đây cho ta.

Nhìn thấy bộ dạng sư điệt như vậy, sắc mặt Trần Văn Húc trầm xuống.

- Đây... Đây không phải U Minh Kiếm, sư thúc ngươi nhìn lầm...

Nghe tiếng quát lớn của hắn, Diệp Kiếm Tinh liên tiếp lui về phía sau, lúc nói chuyện cũng có chột dạ.

Từ khi biết sư thúc tới bây giờ, hắn chưa từng nói dối sư thúc bao giờ, hiện tại nói xong mặt đỏ tới mang tai.

- Lấy ra.

Trần Văn Húc gầm lên.

- Vâng!

Nhìn thấy sư thúc kiên trì, Diệp Kiếm Tinh biết rõ muốn giấu diếm chỉ sợ không được, đành phải ngoan ngoãn cầm U Minh Kiếm đưa qua.

Bàn tay tới gần U Minh Kiếm, lại sờ nhẹ lên đó, Trần Văn Húc lập tức cảm nhận được trong thân kiếm có khí tức quyến luyến và hân hoan giống như nhìn thấy người yêu của mình, nội tâm yêu thương như nước.

- Kiếm linh là Huệ Tử... Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy!

Toàn thân Trần Văn Húc chấn động, mặc dù chỉ là linh hồn thể nhưng hắn có cảm giác đau đớn khó thở.

Mặc dù thần trí kiếm linh bêến mất nhưng cảm giác tuyệt đối không sai, tuyệt đối là Tạ Trương Huệ Tử mới có, nàng có linh hồn tinh
khiết, càng quyến luyến chính mình, là ai cũng không giả ra được.

- Sư thúc, ngươi nhìn lầm...

Nhìn thấy linh hồn của sư thúc run rẩy, Diệp Kiếm Tinh có cảm giác nội tâm đau đớn, hắn giải thích.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói mau, ngươi chưa bao giờ nói dối sư thúc, nếu như không nói thật, tình cảm sư chất chúng ta kết thúc!

Vành mắt Trần Văn Húc đỏ thẫm, hai mắt sốt ruột như thiêu đốt, hắn nhìn chằm chằm Diệp Kiếm Tinh, dường như muốn hỏi xảy ra chuyện gì.

- Ah...

Diệp Kiếm Tinh không biết nên trả lời thế nào.

Dựa theo đạo lý, thời điểm sư thúc tình cảnh như thế không nên nói chuyện Huệ Tử, hiện tại hắn đã phát hiện, hơn nữa cũng hiểu ra chuyện gì đó, nếu cứ để hắn giày vò không nhỏ còn không bằng nói thẳng để sư thúc bảo trì lý trí.

- Sư thúc, mặc kệ ta nói cái gì ngươi cũng nên tỉnh táo.

Trong nội tâm liên tục do dự, nhìn thấy ánh mắt khát vọng của Trần Văn Húc, Diệp Kiếm Tinh hít sâu một hơi và cắn răng nói:

- Tạ Trương Huệ Tử thẩm thẩm nàng... Đã chết!

- Ngươi nói cái gì?

Sắc mặt Trần Văn Húc biến thành tái nhợt, hỏa diễm Tụ Hồn Đăng xuất hiện thân ảnh giống như đang run rẩy.

- Ngươi lập lại lần nữa, Huệ Tử nàng, nàng... Như thế nào?

- Sư thúc, Tạ Trương Huệ Tử thẩm thẩm chết rồi!

Diệp Kiếm Tinh vành mắt hồng.

- Nàng làm sao chết? Nàng sẽ không chết!

Linh hồn nàng tinh khiết, là đối tượng Yêu Hồ tộc phải bảo hộ, không có khả năng chết, ngươi nhất định đã nhìn lầm?

Tuy trong tiềm thức đã mơ hồ cảm ứng được nhưng nghe Diệp Kiếm Tinh nói ra những lời này làm Trần Văn Húc có cảm giác đau đầu như sắp nổ tung, hắn không ngừng hô to, Tạ Trương Huệ Tử tử vong trùng kích quá lớn, hắn lúc trơớc nho nhã cũng mất đi đúng mực.

- Ta nói thật, nàng... Bị Yêu Hồ tộc phái đi tiến hành Linh Tư Huyền Điếu, hao phí không biết bao nhiêu năm mới câu được bảo vật U Minh Kiếm...

Nhìn thấy bộ dáng sư thúc như vậy, trái tim Diệp Kiếm Tinh như bị đao cắt, hắn chậm rãi nói ra, cũng mang chuyện ngày đó gặp được trong Yêu La U Minh Vực nói một năm một mười, kể cả cuối cùng Tạ Trương Huệ Tử biến thành kiếm linh, nguyện ý vĩnh viễn làm bạn với vũ kỹ chi tủy của hắn...

- Huệ Tử...

Nghe thế Trần Văn Húc hiểu rõ từ đầu tới cuối, nước mắt chảy xuống, nếu như chính mình gặp tình cảnh lúc đó cũng nhất định sẽ đưa ra lựa chọn như vậy.

- Huệ Tử, sớm biết như vậy, ta sớm nên đáp ứng ngươi, mang ngươi đi xa tha hương...

- Vì ở cùng với ta, vậy mà cam nguyện trở thành kiếm linh, là ta thật xin lỗi ngươi.

- Linh Tư Huyền Điếu nhất định rất vất vả a, ta nghe nói người vào Linh Tư Huyền Điếu phải chịu cương phong cắn trả, hơn nữa tinh thần tập trung cao độ, liên tiếp hơn mười năm, ngươi vẫn kiên trì như vậy, là vì ước định trước kia của chúng ta sao?&

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện