Vô Tận Đan Điền

Quỳ xuống (Thượng) (1)


trước sau

Loại dưỡng thai này rất giống huyết linh tinh phách ngày xưa, nó vô cùng độc ác, độc thai dưỡng thành, trừ người dưỡng thai thì không có kẻ nào có thể luyện hóa.

- Kiếm Linh Dưỡng Thai... Chiêu số thật độc ác, nàng cũng dám làm chuyện như vậy với bảo kiếm lão tổ lưu lại.

Nghe được Nhiếp Vân phán đoán, sắc mặt Trần Văn Húc biến thành khó coi, hắn có cảm giác như biến già hơn mười tuổi.

Kiếm Linh Dưỡng Thai, đây là biện pháp yêu nhân mới dùng, Trần Văn Húc nằm mộng cũng không ngờ đường đường tông chủ Kiếm Thần Tông lại làm ra chuyện như thế.

Răng rắc!

Răng rắc!

Răng rắc!

Thời gian không cho phép tiếp tục ngạc nhiên và tưởng tượng, phiến gỗ đã tới thời khắc cuối cùng, rốt cuộc không kiên trì nổi, nó phát ra âm thanh vỡ vụn rất rõ ràng, nó chẳng khác gì tiếng ác ma gào thét đòi mạng, sắc mặt bốn người đồng thời thay đổi.

- Thời gian không kịp, lúc này phải lập tức luyện hóa Kiếm Thần Chi Kiếm!

Dường như phiến gỗ sắp không chịu nổi, sắc mặt Trần Văn Húc tái nhợt.

- Vân Huyên thi triển Kiếm Linh Dưỡng Thai ít nhất năm mươi năm qua, kiếm linh Kiếm Thần Chi Kiếm vốn có sợ rằng đã tử vong không tồn tại, cho dù kiếm đạo sư cũng không có khả năng lập tức luyện hóa.

Ngón tay Thiên Huyễn bức tóc, sắc mặt ưu sầu.

Muốn nói trên thế giới này ai hiểu Vân Huyên nhất thì hắn là người xếp đầu tiên.

Vân Huyên dùng thi thể Phụng Ca lão tổ nuôi dưỡng thành Bạt, còn có cái gì không dám làm? Kiếm Linh Dưỡng Thai cũng bắt đầu bố trí từ khi đó.

Nàng khẳng định biết rõ bằng vào bản lĩnh của mình không thể đạt được kiếm linh của Kiếm Thần Chi Kiếm tán thành cho nên nghĩ ra biện pháp này, dùng biện pháp đầu độc mình lúc đó dùng lên người kiếm linh.

Một khi dưỡng độc thai thành công, chuôi kiếm này chẳng khác gì pháp bảo tâm huyết tế luyện, cũng biến thành vật phẩm tư nhân của nàng, phát huy ra sức chiến đấu vượt qua bình thường.

Tâm cơ thâm trầm, tâm tư độc ác.

Người khác cung kính đồ của lão tổ tới cực điểm, mà nàng không xem ra gì cả, thậm chí loại chuyện này cũng dám làm, thật ác độc!

- Kiếm Linh Dưỡng Thai trừ bản thân dưỡng thai, không có khả năng nhận người khác làm chủ, còn muốn luyện hóa Kiếm Thần Chi Kiếm là không có khả năng, Văn Húc huynh, có biện pháp gì khác hay không, có thể làm tế tự chi địa tán thành?

Thở ra một hơi, Thiên Huyễn hỏi.

- Không, chỉ có một loại phương pháp này!

Muốn đạt được tế tự chi địa tán thành, chỉ có đồng thời đạt được Kiếm Thần chi tâm và Kiếm Thần Chi Kiếm tán thành mà thôi, tuyệt đối không có con đường thứ hai!

Trần Văn Húc lắc đầu.

- Lần này xong rồi, chúng ta chết chắc.

Nghe được hai người đối thoại, Diệp Kiếm Tinh và Nhiếp Vân cũng hiểu ra sau đó lắc đầu.

Không thể luyện hóa Kiếm Thần Chi Kiếm, như vậy đại biểu thiếu đi một bước để được tế tự chi địa tán thành, cũng không có khả năng thành công.

- Không nên tuyệt vọng, mặc dù không có con đường thứ hai có thể đi nhưng ta còn có một biện pháp có thể làm Nhiếp Vân luyện hóa Kiếm Thần Chi Kiếm!

Vào thời điểm mọi người đang tuyệt vọng, đột nhiên Trần Văn Húc đã đă ra quyết định gì đó, trên mặt mang theo kiên định không thể dao động.

- Kiếm Linh Dưỡng Thai không thể nào luyện hóa ngoài người nuôi dưỡng... Chẳng lẽ ngươi muốn...

Thiên Huyễn biết rất rõ loại thủ pháp Kiếm Linh Dưỡng Thai này, hắn lắc đầu, đột nhiên nghĩ đến cái gì sau đó sắc mặt của hắn biến thành khó coi.

- Không sai, hiện tại chỉ có một con đường này có thể đi, Nhiếp Vân, ngươi tới!

Trần Văn Húc nhìn về phía Nhiếp Vân.

- Ân?

Nghe được hai người đối thoại, Nhiếp Vân có cảm giác không hiểu ra, kiếp trước hắn cũng biết Kiếm Linh Dưỡng Thai, đây là biện pháp tuyệt hậu, trừ bản thân dưỡng thai không có khả năng có người luyện hóa, Trần Văn Húc có biện pháp, điều này sao có thể?

- Nhiếp Vân, ta hi vọng sau khi ngươi luyện hóa Kiếm Thần Chi Kiếm sẽ đối xử tử tế với nó, nó là bội kiếm của Kiếm Thần lão tổ, ta không hi vọng
chịu nhục.

Vẻ mặt khẩn trương của Trần Văn Húc biến mất, thậm chí hắn quên đi cái chết của Tạ Trương Huệ Tử, lẳng lặng nhìn Nhiếp Vân, bình thản nói ra.

- Yên tâm đi, Văn Húc tiền bối, trong cơ thể ta có được Kiếm Thần chi tâm của Kiếm Thần lão tổ lưu lại, ta nhất định đối xử tử tế với Kiếm Thần Chi Kiếm...

Nhiếp Vân không biết tại sao đối phương nói ra lời này, hơi sững sờ, lập tức trả lời một câu, hắn chưa nói xong liền biến sắc.

- Văn Húc tiền bối, không muốn...

- Ha ha, nhân sinh có tụ có tán, có thể ở cùng với Huệ Tử vĩnh viễn là tâm nguyện của ta, hiện tại tâm nguyện sắp hoàn thành, có lẽ ngươi nên chúc phúc cho ta mới đúng.

Trần Văn Húc cũng biết Nhiếp Vân muốn nói cái gì, hắn cười ha ha.

Răng rắc!

Răng rắc!

Răng rắc!

Răng rắc!

Vào lúc này một loạt âm thanh vang vọng sinh ra, rốt cuộc phiến gỗ không chịu nổi đối phương oanh kích liên tục, nios đã triệt để sụp đổ.

- Nhiếp Vân, nắm chắc Kiếm Thần Chi Kiếm, vận chuyển Kiếm Thần chi tâm, ta đến!

Nghe được âm thanh này, Trần Văn Húc biết rõ thời gian không nhiều, hắn quát một tiếng sau đó đột nhiên lao ra khỏi Tụ Hồn Đăng tiến vào trong Kiếm Thần Chi Kiếm!

Linh hồn trongTụ Hồn Đăng có thể đi ra ngoài, một khi đi ra sẽ hồn phi phách tán, Trần Văn Húc ôm quyết tâm phải chết, hắn lập tức đi vào trong Kiếm Thần Chi Kiếm, hắn muốn lựa chọn chung đường với Tạ Trương Huệ Tử, cam nguyện hóa thành kiếm linh, vĩnh viễn thủ hộ, sinh tử gắn bó!

Ầm ầm!

Linh hồn hắn xông vào trong Kiếm Thần Chi Kiếm, cả trường kiếm lập tức phát ra tiếng nổ mạnh, không tới một giây đã biến mất, Kiếm Thần Chi Kiếm lại tỏa ra ánh sáng ôn nhuận lần nữa, khí tức phóng lên vòm trời.

Nhiếp Vân lúc này cầm chặt trường kiếm, hắn có cảm giác huyết mạch tương liên với... Kiếm Thần Chi Kiếm, không ngờ bị hắn luyện hóa triệt để.

Cô cô cô cô!

Kiếm Thần Chi Kiếm bị luyện hóa, Nhiếp Vân cảm giác tư duy của mình lập tức bị một linh hồn thể cực lớn dẫn dắt, một lực lượng hùng hậu to lớn ập xuống và vây quanh hắn.

Lực lượng này câu thông với Kiếm Thần chi tâm!

Ông!

Lực lượng bao phủ, trên người Nhiếp Vân sinh ra kim quang chói mắt, hắn giống như biến thành quả trứng gà, lực lượng bao phủ hắn vào trong.

- Ha ha, ta xem các ngươi còn trốn chỗ nào... Cái gì? Là ai đạt được tế tự chi địa tán thành? Nhiếp Vân, ta sẽ không để ngươi thành công, chết đi cho ta.

Vân Huyên rốt cục phá vỡ gông cùm xiềng xích của phiến gỗ, nàng cười to xông vào trong, nàng còn chưa cao hứng xong đã nhìn thấy mọi người bị kim quang bao phủ, đồng tử co rụt lại, nhớ tới truyền thuyết trong tông môn, nàng lộ ra thần thái điên cuồng, lúc nàng giơ ngọc thủ dùng chưởng giáo ấn nện vào trong kim quang.

&

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện