Vô Tận Đan Điền

Đại đạo chi vũ


trước sau

- Là quang mang bảy màu chung quanh giở trò quỷ, mọi người không nên nhìn vào những quang mang này. Thứ này không phải là thứ mà chúng ta có thể tiếp nhận được.

Âu Dương Thế Hùng đột nhiên hiểu ra, sắc mặt nghiêm túc lại, vội vàng hô.

Nghe thấy tiếng la này, mọi người mới nhớ tới điều thứ ba trong lời cảnh cáo của Viên Kim, lúc này sắc mặt toàn bộ mọi người trở nên khó coi.

- Dám coi lời nhắc của ta trở thành gió thoảng bên tai, hừ.

Thấy bộ dáng mọi người, biết rõ trong lòng đã sinh ra cảm giác khủng hoảng, lúc này Viên Kim mới xoay người lại nói một câu.

- Quang mang mà các ngươi nhìn thấy cũng không phải là màu sắc đơn giản, mà là biểu hiện chân ý đại đạo do không gian trận pháp và hư không loạn lưu va chạm mà thành, người tu vi cao quan sát dài ngày sẽ có lợi với việc tăng trưởng thực lực. Mà người tu vi thấp sẽ bị cắn trả, tổn thương nặng nhẹ khác nhau. Nặng nhất thì biên thành ngu ngốc, cả đời này đừng mong tấn cấp. Các ngươi nhìn chỉ được một chút, sẽ không tạo thành tổn thương linh hồn. Tuy nhiên ít nhất cũng phải khó chịu hai ngày, cũng coi như là một bài học nhập môn cho các ngươi.

Nói xong bàn tay của Viên Kim khẽ chộp một cái, nắm đệ tử bị thương tới, nhẹ nhàng phất một cái vào trán, người này lập tức dừng run rẩy, dường như thương thế đã chuyển biến tốt đẹp hơn không ít. Tuy nhiên sắc mặt hắn vẫn tái nhợt như trước, dường như linh hồn bị thương rất lớn.

- Được rồi, tiếp tục đi thôi. Nhớ kỹ, không nên nhìn chung quanh, một lòng đi về phía trước, không được phân tâm, nếu không một khi vi phạm nữa sẽ không có vận khsi tốt như vậy.

Sau khi cứu chữa đệ tử này xong, Viên Kim quát lớn mọi người một câu, lúc hắn đang định đi về phía trước thì đã nhìn thấy một thiếu niên dường như không nghe được lời hắn nói, hai tay không tự chủ được mà múa, ánh mắt nhìn về phía quang mang bảy màu, vừa nhìn vừa gật đầu, như là khiêu vũ, dường như lại tự làm mình vui vậy.

- Muốn chết...

Thấy người này chẳng những không có nghe lời mà không kiêng nể gì như vậy, Viên Kim đang muốn thóa mạ vài câu thì đột nhiên hai mắt trợn tròn, nhớ tới một việc, thiếu chút nữa bị nghẹn lại mà chết.

- Đây là... Đại đạo chi vũ? Điều này... Điều này sao có thể?

Trong truyền thuyết, người tu luyện cảm ngộ đại đạo, chỉ cần đạt tới một loại cảnh giới cộng minh với đại đạo thì sẽ không tự chủ được tiến hành nhảy múa. Mà nhảy múa cũng không phải là rối loạn, lung tung, mà là dung hợp chân lý đại đạo vào bên trong. Mỗi khi cánh tay vung vẩy thì cơ bắp lại nhảy lên một cái, thậm chí còn phát ra âm thanh. Ánh mắt lập lòe, tất cả đều phù hợp đại đạo, hồn nhiên thiên thành, không thể phân cách.

Đại đạo chi vũ, là tình huống xuất hiện trên người có lý giải về đại đạo cực kỳ cao thâm. Cho dù là Viên Kim hiện tại cũng không có loại lĩnh ngộ này, sao tình huống này lại xuất hiện trên người một tiểu tử vừa mới nhập môn cơ chứ?

Tuyệt đối không có khả năng.

Nhất định là hắn nhìn nhầm.

Dụi mắt, lần nữa nhìn lại, quả nhiên thiếu niên vừa mới đại đạo chi vũ đã dừng lại, vẻ mặt vô tội nhìn qua. Chính là Vân Phong từng đánh hai trận kia.

- Thực lực của ta như vậy sao lại xuất hiện ảo giác cơ chứ? Bất quá nói như thế nào thiếu niên này đều không đơn giản, xem ra sau này phải chú ý một chút.

Thấy đối phương không có Đại đạo chi vũ nữa, vẻ mặt lại ra vẻ vô tội, Viên Kim gãi gãi đầu.

Thực lực đạt tới cảnh giới như hắn, tinh thần cường đại, nhìn rõ mọi việc, tuyệt đối không có khả năng xuất hiện tình huống nghe nhầm, xuất hiện ảo giác. Như vậy giải thích duy nhất
chính là thiếu niên này không có đơn giản như bề ngoài, thâm tàng bất lộ.

Tuy nhiên, càng lợi hại càng tốt, càng lợi hại thì chất lượng đệ tử lần này càng cao. Hóa Vân tông sẽ từ trong tình cảnh tổn hao nguyên khí nhanh chóng khôi phục lại.

- Nguy hiểm thật.

Thấy Viên Kim không nói gì mà xoay người rời đi, Nhiếp Vân thở dài một hơi.

Vừa rồi hắn quan sát quang mang bảy màu chung quanh, đột nhiên trong lòng có cảm ứng, tiến hành đại đạo chi vũ. Tuy rằng thời gian đại đạo chi vũ không dài, rất nhanh đã tỉnh lại. Nhưng mà khi thấy bộ dáng của Viên Kim sao hắn lại không biết cái gì cơ chứ? Vì vậy hắn mới ra vẻ vô tội.

Đại đạo chi vũ thực sự quá mức nghịch thiên, cho dù là người trong top mười Phá Không tiềm lực bảng sợ rằng cũng không làm được. Nếu như thực sự bị đối phương phát hiện gì đó, nhất định sẽ có không ít phiền phức.

Tuy rằng không sợ phiền phức, nhưng mà nếu như không cần thiết thì Nhiếp Vân cũng muốn mình điệu thấp cho thỏa đáng.

- Xem ra sau này khi quan sát những thứ này phải tìm chỗ không người, bằng không vạn nhất có người nhìn thấy, lại ngăn không được, khi đó sẽ rước họa vào thân a.

Đại đạo chi vũ cũng không phải kích phát tự chủ mà là một loại tán thành của đại đạo. Lần này trùng hơp tỉnh lại không làm cho đối phương hoài nghi, vạn nhất lần sau không có tỉnh táo lại thì làm sao bây giờ? Cho nên về sau nếu như muốn cảm ngộ đại đạo thì vẫn nên đợi tìm tới nơi không người tu luyện một mình, như vậy có thể tránh được phiền phức không đáng có.

Có đệ tử bị thương, đại đạo chi vũ xen lẫn, viên Kim và đệ tử khác đều không có hứng thú quan sát quang mang bảy màu. Rất nhanh mọi người đã thông qua cánh cửa cực lớn, đi tới một thế giới khác.

Vừa tiến vào trong mọi người đã cảm thấy toàn thân nhẹ nhõm, một cỗ linh khí nồng đậm tới cực điểm xông tới, khiến cho khuôn mặt tất cả mọi người hồng lên.

Linh khí ở thiên ngoại thiên so với trên Phù Thiên đại lục còn nồng đậm hơn gấp ba bốn lần. Khó trách Hóa Vân tông lại là tông môn đệ nhất thiên hạ, dưới linh khí nồng đậm như vậy, thực lực không nhanh tấn cấp mới là lạ.

= Được rồi, đây chính là nơi các ngươi ở lại, mỗi người một gian phòng. Đều có tiểu viện độc lập, tu luyện, điều dưỡng cho tốt đi. Tranh thủ ba ngày sau thí luyện có thể trở thành đệ tử hạch tâm, bỗng nhiên vang danh.

Tiến vào thiên ngoại thiên, Viên Kim lại mang theo mọi người đi rất lâu, lúc này mới đi tới nơi xa xôi nhất, nơi này có một ít tiểu viện.

Bên trên những tiểu viện này đều có đánh số, tuy rằng không quá xa hoa, nhưng mà cũng không tính là đơn sơ.

Đệ tử nhập môn Hạp Hư cảnh một khi thí luyện thành công sẽ trở thành đệ tử hạch tâm, địa vị tôn sùng. Cho nên không thể cấp chăn đệm nằm trên đất được, hoặc là ném nhiều người vào một phòng, như vậy quá mức ủy khuất. Một người một tiểu viện đã được coi là bố trí thấp nhất rồi.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện