- Cùng Tiêu Lăng, Cát Hoan có cừu oán liền là ta giết? Nực cười! Vậy thiên hạ cùng ta có cừu oán, chỉ cần vừa chết, liền đổ lên đầu ta? Ngươi bây giờ cùng ta có thù oán, chẳng lẽ ngươi chết cũng là ta giết? Hừ! Về phần cùng ta một đường, người đi chung đường với ta nhiều lắm, người Phong Vân Minh một đường theo ta, vì sao bọn hắn không có việc gì? Về phần điều thứ ba, có thực lực đánh chết bọn họ liền là ta làm, ngươi não tàn sao! Thân là trưởng lão Hóa Vân tông, chẳng lẽ không biết Quỷ Vụ Minh Hải có ám lưu, có yêu thú Nạp Hư cảnh đỉnh phong?
Nhiếp Vân cười lạnh.
Hắn nói ba tội trạng, căn bản không thể thành lập, bằng vào điểm ấy liền muốn chế trụ mình, còn kém xa.
- Câm miệng!
Nghe được hắn nói, Liêu Lương vỗ bàn hét lớn.
- Cũng dám nói xạo, xem ra ngươi là chưa thấy quan tài không rơi lệ, không để cho ngươi chút nhan sắc nhìn xem, là không biết trời cao đất rộng!
Nói xong hét lớn một tiếng, một chưởng ấn liền từ trên trời giáng xuống, bổ tới.
- Nói cho ngươi biết, ngươi dám phản kháng, là không phục Chấp Pháp đường quản giáo, không phản kháng, liền hưởng thụ cho ta a!
Đánh ra một chiêu, Liêu Lương cười lạnh, trong mắt phóng ra hào quang âm tàn.
Không hổ là sư phụ của Cát Hoan, vô luận ngôn hành cử chỉ, hay thái độ động tác, đều không sai biệt gì, thậm chí so với đồ đệ của hắn càng thêm bá đạo ngoan độc.
Bất quá hắn nói cũng không sai, nơi này là Chấp Pháp đường, khắp nơi đều có ký ức thủy tinh, thật muốn đối chiến với hắn, gây chuyện không tốt sẽ bởi vì tội danh không phục quản giáo mà bị bắt lại.
- Để cho ta hưởng thụ? Ngươi vẫn là hưởng thụ một chút đi!
Không thể không nói, cách nghĩ của Liêu Lương hoàn toàn chính xác rất tốt, đối với bất luận đệ tử hạch tâm nào cũng có thể tạo được tác dụng uy hiếp, nhưng đáng tiếc, hắn gặp là Nhiếp Vân.
Nhiếp Vân gần đây không sợ trời không sợ đất, đâu thèm nghĩ những chuyện này, một quyền đánh ra.
Ầm ầm!
Một quyền này giống như cối xay, từ trên trời giáng xuống, chậm rãi nghiền áp về phía trước.
Một tiếng vang kịch liệt, công kích mà Liêu Lương đánh ra bị nghiền áp thành mảnh vỡ, lực lượng không giảm, đánh vào ngực Liêu Lương.
Thanh âm giòn vang liên tiếp, đường đường trưởng lão nội các, sư phụ của Cát Hoan, lại bị một quyền đánh dán lên tường, cốt cách toàn thân vỡ vụn.
Liêu Lương này còn không bằng đồ đệ Cát Hoan, sao có thể là đối thủ của hắn!
Một chiêu, liền vô cùng thê thảm, không còn chút tôn nghiêm của trưởng lão.
- Ngươi rõ ràng dám động thủ với trưởng lão nội các? Lần này chết chắc rồi!
Chứng kiến Liêu Lương bị đánh, Lăng Dực không giận ngược lại cười, mãnh liệt đứng lên.
- Ở Chấp Pháp điện dám động thủ với trưởng lão Chấp Pháp đường, cho dù không có đánh chết bọn người Tiêu Lăng, cũng là tử tội, người đâu, bắt lấy tiểu tử này cho ta!
Nương theo tiếng la của hắn, rầm ào ào… thoáng một phát, chung quanh đại sảnh lập tức vọt tới hơn mười đệ tử hạch tâm.
Những đệ tử này đều là cường giả Nạp Hư cảnh, ở dưới Chấp Pháp điện gia trì, cả đám hai mắt sáng ngời, khí tức toàn thân nhộn nhạo, phong tỏa toàn bộ đường lui.
- Nguyên lai sớm đã chuẩn bị xong...
Chứng kiến hết thảy, Nhiếp Vân ở đâu không rõ, lộ ra vẻ lạnh lùng.
Xem ra vừa rồi đối phương đã xếp đặt thiết kế tốt, chỉ đợi nắm tay cầm của mình, dẫn mình nhập hủ.
Bất quá, vừa rồi loại tình huống đó nếu như không hoàn thủ mà nói, nhất định sẽ bị đánh tổn thương, sau khi bị thương, như trước sẽ tăng thêm tội danh, cho nên, mặc kệ có hoàn thủ hay không, đối phương cũng sớm đã chuẩn bị xong, đã như vậy, còn không bằng hoàn thủ đánh thống khoái.
- Hiện tại biết rõ đã muộn!
Lăng Dực cười to, vung tay lên.
- Động thủ!
Rầm ào ào!
Tiếng la của hắn chấm dứt, mười đệ tử Chấp Pháp đường đồng thời ra tay,
trong nháy mắt hơn mười khóa sắt đen kịt lập tức bắn tới chỗ Nhiếp Vân.
Khóa sắt này gọi là Tỏa Hồn Liên, là hình cụ mà Hóa Vân tông dùng để chấp pháp, một khi bị khóa lại, sẽ như Địa ngục tra tấn, thống khổ không chịu nổi.
- Lui về!
Chứng kiến bọn hắn đồng thời ra tay, Nhiếp Vân ngửa đầu quát lạnh một tiếng, thanh âm xông thẳng lên trời.
Thiên phú Tiên Âm sư!
Đinh đinh đang đang!
Tiên Âm của hắn vừa mới vang lên, chợt nghe rất nhiều Tỏa Hồn Liên đụng vào nhau, phát ra giòn vang chói tai, những âm thanh này hội tụ chung một chỗ, vậy mà trong nháy mắt làm rối loạn hiệu quả của Tiên Âm.
- Ha ha, sớm biết ngươi có thiên phú Tiên Âm sư, ngươi nghĩ rằng chúng ta không có phòng bị? Trói lại cho ta!
Thấy khóa sắt giao kích quả nhiên phá vỡ hiệu quả của Tiên Âm sư, Lăng Dực cười ha ha, con mắt nheo lại.
Rầm ào ào!
Giao kích giòn vang, hơn mười Tỏa Hồn Liên trói ở trên người Nhiếp Vân.
Tỏa Hồn Liên là một loại Linh binh có được linh tính đặc thù, có thể tự chủ trói khóa người, thiên phú Tiên Âm sư của Nhiếp Vân thất bại, bất ngờ không kịp chuẩn bị, lại muốn chạy trốn, liền phát hiện đã bị những Linh binh này khóa lại.
- Ha ha, ta nhìn ngươi còn trốn thế nào! Còn không lập tức quỳ xuống thừa nhận sai lầm?
Con mắt của Lăng Dực sáng ngời, nở nụ cười, thanh âm bén nhọn vang vọng toàn bộ đại sảnh, chói tai khó nghe.
- Quỳ xuống thừa nhận sai lầm? Ta không có sai, tại sao phải thừa nhận? Ngược lại là ngươi, tự ý hành hình với đệ tử hạch tâm, đã xúc phạm môn quy, tội không thể tha thứ!
Bị trói lại, Nhiếp Vân cũng không bối rối, mà sáng sủa nói ra.
- Ta xúc phạm môn quy? Thật là một tiểu quỷ không biết sống chết! Đã như vậy, ta liền để cho ngươi biết, ở trước mặt thực lực cùng vị diện, hết thảy môn quy đều là giả dối!
Thấy đối phương bị trói, động cũng không thể động, Lăng Dực cảm thấy lúc này quyền chủ động đã toàn bộ nắm trong tay, cười lạnh liên tục.
Mặc dù Tỏa Hồn Liên chỉ là Linh binh thượng phẩm, nhưng trải qua các loại rèn luyện cùng gia trì, một khi bị trói, căn bản không có khả năng giãy giụa, cho nên ở trong mắt hắn, Vân Phong là thịt cá trên thớt, mặc người chém giết.
- Lôi Hiểu, vả miệng cho ta, cho hắn biết nơi này là địa phương nào!
Cười xong, Lăng Dực quay đầu nhìn về phía một đệ tử chấp pháp, lớn tiếng phân phó.
- Vâng!
Lôi Hiểu kia đi nhanh tới, tới trước mặt Nhiếp Vân, cánh tay giơ lên.
- Tự mình quất mình đi!
Hai mắt Nhiếp Vân có một tia huyết sắc xoay tròn, nhàn nhạt nói ra.
- Vâng!
BA~! BA~! BA~!
Hắn vừa dứt lời, Lôi Hiểu giơ bàn tay lên tự tát lấy mình, cái cái vừa hung ác vừa nặng, khuôn mặt của Lôi Hiểu lập tức sưng phù, phảng phất như muốn nổ tung.