Trải qua nửa tháng thời gian, thương thế của Khương Thần rốt cuộc được chữa lành, loại lực lượng ăn mòn lúc trước nhờ có tiểu nha đầu Khương Y Na trợ giúp, hắn cũng đã tiễu trừ được.
Hiện tại việc duy nhất hắn cần làm chính là khôi phục lại lượng tinh thần lực cùng với Hỗn Nguyên Chi Khí bị hao tổn.
May mắn tại Uông Tử thành, thời điểm liệp sát Hồn Nguyên Thú, Khương Thần có cất giấu một chút hồn đan, bởi vậy đối với việc khôi phục linh hồn hao tổn cũng không có quá nhiều khó khăn.
Chuyện khiến cho hắn đau đầu bây giờ liền là khôi phục lượng Hỗn Nguyên Chi Khí tiêu hao lúc trước.
Chuyện này không phải một sớm một chiều là có thể hoàn thành, bởi lẽ Hỗn Nguyên Chi Khí tại Lam Hải tinh đã không còn, hắn chỉ có thể dựa vào các loại thảo dược các loại thuốc quý trong tự nhiên chắt lọc từ đó ra tinh hoa của nó mà thôi.
Trên thực tế, vẫn còn một cách khôi phục khác cực đoan hơn đó chính là thôn phệ toàn bộ sinh mệnh trên Lam Hải tinh này. Sinh mệnh ở đây ý chỉ là sức sống của thảo mộc trong tự nhiên mà thôi chứ không phải sinh mệnh của thường nhân.
Thế nhưng không phải vạn bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn đối với thảm thực vật trên thế giới này vì hắn mà bị phá hủy.
Hiện tại không còn việc gì làm, Khương Thần cùng Khương Y Na cũng chỉ có thể ăn chơi hưởng thụ cuộc sống an nhàn mà thôi.
Tiểu nha đầu tâm tính liền rất thích đi du lịch đó đây, cả hai huynh muội nàng thời gian qua cũng đã đi được rất nhiều nơi trên thế giới.
Khương Thần đặc biệt tìm tới những nơi hoang vắng giống như rừng rậm, núi cao, hi vọng tại nơi đó có thể còn sót Hỗn Nguyên Chi Khí.
Cả hai đã theo chân một đám người ưa thích leo trèo mạo hiểm được hơn một tháng nay.
Suốt một tháng, bọn họ đã đi qua không biết bao nhiêu rừng cây hoang vắng, lội qua không biết bao nhiêu suối, treo qua không biết bao nhiêu đèo.
Nguyên bản đám người này nhìn thấy tình trạng của Khương Thần có vẻ vô cùng yếu ớt cộng thêm tiểu nha đầu Y Na tuổi nhỏ, vốn định không cho hai người đi theo, thế nhưng cuối cùng lại khuất phục trước lực sát thương mạnh mẽ đến từ đôi mắt long lanh của tiểu nha đầu.
“Khương huynh đệ, ngươi có thể chịu được hay không? Nếu như mệt quá liền nói, chúng ta có thể nghỉ ngơi một chút.” Một nam tử tuổi tầm ba mươi trong đoàn người nhìn thấy khuôn mặt của Khương Thần có vẻ khó nhìn, hắn không nhịn được nói.
Bình thường, khuôn mặt Khương Thần vốn là không thể hiện ra cảm xúc, hiện tại bởi vì thực lực chưa khôi phục nên sinh ra buồn chán, người khác nhìn vào lại tưởng hắn đang vô cùng mệt mỏi. Bởi thế cho nên nam tử kia mới đem lời hỏi thăm.
“Ta không sao.” Khương Thần đưa ánh mắt yên tâm cho nam tử kia ra hiệu mình ổn.
Mặc dù hiện tại thực lực chưa được khôi phục thế nhưng so với bất kì ai trên Lam Hải tinh này, hắn vẫn mạnh hơn rất nhiều.
Khuôn mặt nhìn như mệt mỏi kia chỉ là phản ứng của cơ thể khi chưa khôi phục được lượng Hỗn Nguyên Chi Khí mất đi mà thôi, đó cũng không đại biểu hắn mệt mỏi do leo núi trèo đèo.
“Cố gắng đi qua một dãy núi này, chúng ta liền có thể được nghỉ ngơi rồi.”
Một vị tráng hán trong đoàn nhìn vào bản đồ phất tay ra hiệu cho mọi người ra sức.
Cả đoàn người vốn có chút thấm mệt vì cả ngày leo trèo không nghỉ, nghe vị tráng hán kia nói vậy nội tâm ai nấy liền có chút kích động hồ hởi.
Thời điểm này, nếu như ai còn có thể giữ được nụ cười trên môi liền chỉ có thể là tiểu nha đầu Khương Y Na mà thôi.
Tiểu nha đầu này có một niềm đam mê bất tận đối với các chuyến đi phiêu lưu mạo hiểm. Đây chính là một phần ước mơ của nàng đó là muốn đi chu du khắp thiên hạ, hành hiệp trượng nghĩa, thấy việc bất bình ra tay tương trợ.
Hành hiệp trượng nghĩa thì chưa thấy đâu thế nhưng mấy ngày nay nàng đã ăn vào trong bụng khá nhiều gà rừng cùng các loại hoa quả.
Lại trôi qua nửa ngày, thời điểm sắc trời gần tối, mọi người liền nhìn thấy ngoài bìa rừng là một tiểu trấn nhỏ hoang vu xơ xác.
Nếu như không phải nhìn thấy bóng người đi lại, tất cả còn tưởng tiểu trấn kia là một trấn hoang.
Một cái bia đá đánh dấu mốc địa giới xuất hiện trước mắt mọi người.
“Diêm Hoàng Trấn?” Vị đại hán cầm bản đồ lúc đầu cũng là người dẫn đội, hắn tên Vương Minh, nhìn bia đá, nhẹ giọng đọc, khẽ nhíu mày.
“Có vấn đề gì sao?” Một nữ tử trong đoàn cũng chính là vợ của Vương Minh kia tò mò hỏi.
“Không.” Vương Minh đáp: “Chẳng qua nghe tên trấn này rất quen, dường như đã thấy ở đâu rồi, nhất thời không nhớ ra.”
Đằng sau đám người, Khương Thần cùng Khương Y Na đang nhìn về phía tiểu trấn lặng lẽ đánh giá.
Khương Thần nhìn thấy từ bên trong tiểu trấn kia bốc lên một luồng hắc khí nhàn nhạt. Hắc khí kia nhìn qua giống như lửa nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
“Có chút ý tứ.” Khương Thần khóe miệng khẽ nhếch lên, khuôn mặt lộ ra chút kích động.
“Ca ca…ngươi phát hiện ra gì sao?” Khương Y Na nghi ngờ nhìn về phía Khương Thần nói.
Nàng cũng nhìn thấy đoàn hắc khí bốc lên từ tiểu trấn kia, thế nhưng bản thân nàng chỉ cảm nhận được loại hắc khí đó khiến cho nàng cảm thấy chán ghét mà thôi, hoàn toàn không nhìn được ra điều gì trong đó cả.
Đồng thời, tâm tư tiểu nha đầu vốn là đơn giản, đơn giản đến phát ngốc. Vì lẽ đó những chi tiết như vậy thường thường nàng cũng sẽ không để ý nhiều.
“Ừ…có thể sẽ có chút đồ vật thú vị.” Khương Thần tủm tỉm cười nói.
Đoàn người Khương Thần lại tiếp tục đi sâu vào trong tiểu trấn. Càng đi sâu vào mọi người càng cảm thấy nhiệt độ nơi đây so với bên ngoài lạnh hơn mấy độ.
Điều này khiến cho ai nấy trong lòng không khỏi cảm thấy có chút kì quái.
“Vương Minh, ta cảm thấy chỗ này có chút không thích hợp, bằng không chúng ta đi vòng qua?” Nữ tử tên là Quan Hồng Lăng hướng tới Vương Minh nói.
Người trong đoàn còn lại một nam tử và hai trung niên nhân cũng có đam mê thám hiểm, bọn họ nghe Quan Hồng Lăng nói vậy đều gật đầu
đồng ý.
Từ tiểu trấn này, bọn họ cảm nhận được một cỗ hàn ý lạnh thấu xương. Cỗ hàn ý này khiến cho bọn họ cảm thấy không thoải mái, tóc gáy thỉnh thoảng lại dựng ngược lên.
Thời điểm đi vào trong trấn, sắc trời cũng chuyển tối.
Mọi người phát hiện ra tiểu trấn này hoàn toàn không có đèn đường. Toàn bộ đường phố được chiếu sáng chỉ nhờ vào ánh trăng trên bầu trời.
Nếu như gặp phải ngày không có trăng, sợ rằng đứng trong tiểu trấn này giơ năm ngón tay liền đếm không đủ!
“Hiện tại trời đã tối, đi vào rừng có chút nguy hiểm, ta trông tiểu trấn này ngoại trừ lạnh một chút cũng không có gì lạ. Nếu như các ngươi sợ vậy liền tạm thời ở bên ngoài đốt lửa.” Vương Minh không cảm thấy có gì lạ, lúc này trầm trầm nói.
“Cái này…” Mọi người nghe vậy lại có chút chần chờ.
Thời điểm hiện tại đi vòng qua tiểu trấn vào rừng không thể không nói vô cùng nguy hiểm. Không bằng ở tạm qua đây một đêm mới là lựa chọn sáng suốt.
“Như vậy a. Vậy chúng ta đành phải ở đây một đêm.” Quan Hồng Lăng gật đầu nói.
Đoạn, nàng hướng về phía mọi người phía sau nói:
“Mọi người có ý kiến gì không?”
“Không!!!” Ba nam tử kia cùng đồng thanh.
“Khương huynh đệ, tiểu Y Na, chúng ta ở lại đây một đêm a.” Quan Hồng Lăng lại hướng tới Khương Thần cùng Khương Y Na nhẹ giọng nói.
“Không có vấn đề gì.”
“Mọi người tùy ý.” Tiểu nha đầu cười tít mắt nói.
Với người khác, lâm vào tình cảnh này có lẽ sẽ xuất hiện chút chùn bước, thế nhưng tiểu nha đầu chắc chắn sẽ nói không.
Nàng còn ước ao gặp thêm một chút sự tình khiến cho tim đập thình thịch mà không được đây.
Lại đi thêm một đoạn, đám người coi như chân chính bước chân vào tiểu trấn. Ngoại trừ đầu trấn có một quán trọ sáng đèn, còn lại cả Diêm Hoàng Trấn này đều chìm trong bóng sáng mờ mờ từ vầng bạch nguyệt trên bầu trời.
“Trước mặt hình như là quán trọ, chúng ta đi qua đi.” Vương Minh nói đoan liền rảo bước đi đầu.
Đám người không ai bảo ai liền bước thấp bước cao đi theo sau hắn. Đi sau cùng chính là Khương Thần cùng Khương Y Na đang tò mò đánh giá xung quanh.
Thời điểm đi tới mốc địa giới, bọn họ còn nhìn thấy trên đường của tiểu trấn này thấp thoáng có bóng người, không nghĩ tới mới trôi qua một đoạn thời gian, sắc trời chuyển tối, những người kia cũng liền không thấy đâu. Diêm Hoàng Trấn này hiện ra giống như một trấn hoang.
Đến cửa quán trọ kia, từ bên trong quán thỉnh thoảng lại vang lên những thanh âm u u kì quái khiến cho mọi người không khỏi cảm thấy lạnh run.
Mặc dù mọi người đều là những người thường xuyên trải qua bóng tối trong rừng rậm, thế nhưng đối với chút sự tình kì kì quái quái vẫn là rất sợ.
“Không có gì, có lẽ liền ra gió thổi qua khe cửa.” Vương Minh mỉm cười trấn an tất cả mọi người.
Đoạn, hắn đưa tay gõ vào cánh cửa đang đóng.
Kẽo kẹt…
Cửa đóng tự động mở ra.
Thời điểm cả hai cánh cửa mở ra, một luồng khí lạnh từ bên trong quán trọ phả tới khiến cho ai nấy run lên bần bật, tóc gáy không tự chủ được dựng đứng lên.
“Làm sao cảm giác có chút âm lãnh a.” Một trung niên trong đoàn người rùng mình một cái, khẽ nói.
“Hừ, xem ngươi kìa.” Vương Minh hừ lạnh khinh thường nói: “Ngươi còn không bằng một tiểu hài tử…nhìn theo tiểu Y Na nàng còn không biết lạnh.”
Khương Y Na đang nhìn xung quanh âm thầm đánh giá, nghe thấy có người nhắc đến tên mình liền lặng lẽ dỏng tai nghe. Không thấy ai nói gì, nàng lại quay đi nhìn cảnh vật xung quanh.
Đúng lúc này, từ bên trong quán trọ nhỏ bước ra một vị lão thái bà. Khương Thần đưa mắt đánh giá lão thái bà này từ trên xuống dưới, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
“Khách từ phương xa tới Diêm Hoàng Trấn, hoan nghênh hoan nghênh…” Thanh âm lão thái bà trầm thấp khàn khàn, người khác nghe vào luôn có cảm giác như nàng tùy thời đều có thể tắt thở, hết sức lạnh người.
Mọi người nhìn thấy lão thái bà đi ra, lúc này ai nấy giống như buông xuống được tảng đá nặng trong lòng. Quan Hồng Lăng hướng lão thái bà nói:
“Lão bà bà, phiền cho chúng ta mở…ừm ba gian phòng đi.” Quan Hồng Long đếm lại số người trong nhóm sau đó cười nói.
“Ba gian phòng a.” Lão thái bà cười cười nói: “Được…chẳng qua tầng hai còn hai phòng, tầng ba chỉ còn một phòng, các ngươi tự phân chia cho tốt.”
Lão thái bà dứt lời, trên tay nhiều hơn ba chiếc chìa khóa phòng. Trên chìa khóa lại cẩn thận treo lấy một miếng gỗ mỏng có khắc số phòng.
“Aaaa!!!” Nam tử tuổi tầm ba mươi lúc đầu quan tâm tới thể trạng Khương Thần lúc này đột nhiên hét lên.