Vô Tận Trùng Sinh

Vào Uông Tử thành


trước sau

“Ca ca, bao giờ Y Na có thể được ra ngoài? Ở bên trong đây thật nóng chết.” Từ bên trong Trấn Hồn Quan, thanh âm non nớt của tiểu nha đầu vang ra.

Từ lúc Khương Thần gia nhập đoàn đội Cao gia đến giờ, tiêu nha đầu cơ hồ là luôn luôn ở bên trong Trấn Hồn Quan. Hiển nhiên mấy ngày nay chưa được hít thở khí trời khiến cho tiểu nha đầu cảm thấy khó chịu.

Dù sao nàng cũng là tiểu hài tử, đối với tiểu hài tử, không được chạy nhảy chính là một loại tra tấn không hề dễ chịu.

“Hừ…chứ không phải mấy ngày nay tiểu nha đầu ngươi ở tại bên trong đó ăn ngủ đến mập sao?”

“Y Na không mập, ca ca ngươi mới mập.” Khương Y Na hừ nhẹ nói. Có thể tưởng tượng nàng lúc này bộ dáng chắc chắn là đang hai tay chống nạnh, răng cọ vào nhau tức tối.

“Ha ha…Hiện tại đi ra ngoài để xem ai nói ca ca mập, ai nói ngươi mập.”

“Hừ, thối ca ca, người ta khả ái đáng yêu, người ta mới không mập.”

“Ha ha.” Khương Thần ngửa đầu lên trời cười thống khoái. Trêu chọc tiểu nha đầu nhà mình vĩnh viễn là một loại thú vui của hắn.

Lúc này, Khương Thần đã tiếp cận được thành chính Uông Tử thành.

Rốt cuộc tính từ lần đầu bước chân tới thế giới này đến nay đã được một khoảng thời gian khá dài, thế nhưng đây lại là lần đầu tiên hắn nhìn thấy thành chính. Chân chính Uông Tử thành.

Tòa thành này có thể dùng bốn từ rộng lớn vô biên để hình dung. Cả tòa thành nhuốm màu u ám, thỉnh thoảng lại có hắc khí bốc lên ngút trời.

Mặc dù nhìn từ ngoài vào, tòa thành này có một vẻ gì đó hắc ám rợn người, thế nhưng từ thanh âm phát ra mà người khác nghe được ở một khoảng cách xa, bất cứ ai cũng có thể đoán ra kia chắc chắn là một nơi vô cùng sầm uất.

Hai huynh muội Khương Thần vẫn còn cách thành chính một đoạn đường thế nhưng vẫn có thể nghe thấy những thanh âm đánh cãi nhau, hô hoán ngươi đánh ta giết các loại tạp âm. Một khung cảnh tấp nập buôn bán không tự chủ xuất hiện trong đầu Khương Thần.

“Ca ca, tại sao Y Na nghe thấy tiếng của rất nhiều người.” Từ trong Trấn Hồn Quan, tiểu nha đầu lại tò mò hỏi.

“Chúng ta đã đến Uông Tử thành, chờ một hồi vượt qua cổng thành ca ca để ngươi ra ngoài.”

“Ca ca tuyệt vời.”

Cổng thành rộng lớn xuất hiện hai vị nguyên giả Hồn tộc dẫn theo rất đông linh hồn nô lệ đi tuần hành. Mỗi khi có người muốn đi vào thành, bọn họ liền đứng ra ngăn cản, sau khi tra rõ thân phận liền mới cho người kia đi vào.

Thời điểm Khương Thần bước đến cũng không ngoại lệ. Hắn bị hai vị nguyên giả Hồn tộc kia dẫn theo một toán hắc giả ngăn lại.

“Tiểu tử, trình ra lệnh bài thân phận.” Một trong hai vị nguyên giả lạnh lùng nói.

Người này là một vị nam tử tuổi ngoài ba mươi, dáng người thô to, mắt to mày rậm khí thế vô cùng hung hãn. Hắn thực lực đại khái Nguyên Đan Cảnh đỉnh phong, chỉ một bước nhỏ liền có thể đạt tới Nguyên Vương Cảnh.

Mặc dù Nguyên Đan Cảnh so với nhiều vị thiên tài Hồn tộc tại Hồn Nguyên Thiên Giới thấp hơn rất nhiều, thế nhưng hắn đối với bọn họ vẫn luôn cứ ngẩng cao đầu.

Bởi lẽ được làm việc tại Uông Tử thành, mặc định thân phận hắn cao hơn đám người trẻ tuổi tại Hồn Nguyên Thiên Giới.

Ngươi là thiên tài thì sao? Ngươi vẫn chỉ là tộc nhân chi mạch. Thế nhưng ta đây lại là làm việc cho nội tộc, bối phận vẫn cứ cao hơn ngươi.

Chắc hắn mỗi vị nguyên giả đứng canh cổng đều sẽ luôn thường trực một loại ý nghĩ như vậy.

Cũng bởi vì thế cho nên thời điểm nhìn thấy Khương Thần, vị nam tử này mới hách dịch như vậy.

“Vị đại ca này.” Khương Thần khẽ cười lộ ra một bộ mặt vô hại nói: “Lúc trước bị Hồn Nguyên Thú truy sát, đến mức lệnh bài cũng đã đánh rơi, ngươi có thể hay không cho ta vào trong để trở về Hồn Nguyên Thiên Giới?”

“Hừ, không có lệnh bài thân phận liền không được vào.” Nam tử gác cổng kia hừ lạnh nói.

Khương Thần thấy vậy liền từ trong nhẫn trữ vật lấy ra vài khỏa đan dược cùng với một chút hồn đan của Hồn Nguyên Thú cao giai âm thầm đưa cho nam tử nọ, khẽ nói:

“Đại ca, tạo điều kiện một chút, ta quả thực lâm vào tình thế khó khăn. Gia tài hiện tại cũng chỉ còn có bấy nhiêu.”

Nam tử gác cổng ban đầu còn định khinh thường không thèm nhận, thế nhưng nhận ra đan dược Khương Thần lấy ra có một khỏa tứ phẩm đan dược, hồn đan cũng có một vài khối cao cấp, bản thân hắn liền thay đổi sắc mặt. Chẳng qua vì muốn giữ lại vẻ cao cao tại thượng, nam tử này chỉ nói:

“Hừ, đan dược của ngươi ta nhận. Thế nhưng là nha, đồng đội của ngươi đâu.”

“Bọn họ đều bị Hồn Nguyên Thú đuổi giết, hiện tại ta cũng không biết bọn họ đã đi đâu.” Khương Thần nói dối không đổi sắc mặt.

“Ngươi tên gì?”

“Khương Thần.” Khương Thần giả chút khó khăn đáp. Một chữ “khương” kia phát ra lại nghe vào có phần giống như chữ “khang”, chủ ý liền là lại mạo danh họ Khang tại Hồn Nguyên Thiên Giới.

“Khang Thần? Người Khang gia?”

“Đúng vậy, là Khương gia.” Khương Thần cố nín cười khẽ nói.

“Khang gia tộc nhân hiện đã trở về thành, bọn họ cũng bị thương một số người.” Nam tử kia gật đầu nói: “Được rồi, cho ngươi đi vào…lần sau nhớ làm gì thì làm, lệnh bài thân phận liền không được đánh mất.

“Đa ta đa tạ.” Khương Thần cười cười khẽ nói.

Đoạn, hắn khẽ liếc nhìn xung quanh sau đó bước đi.

Về phần nam tử canh cổng kia, hắn luôn cảm thấy có điều gì đó không đúng. Luôn cảm thấy bản thân mình bỏ sót chuyện gì đó. Mặc dù vậy, hắn vẫn không phát hiện ra bản thân sai lầm chỗ nào.

“Đứng lại.” Một đạo thanh âm đanh thép lúc này vang lên.

Thanh âm này chính là thuộc về vị canh
cổng nam tử còn lại. Hắn nhìn Khương Thần với ánh mắt nghi ngờ nói:

“Tại sao ngươi không cất giấu Trấn Hồn Quan đi mà lại luôn đeo trên lưng? Ngươi muốn giấu thứ gì trong đó?”

“Không có gì.” Khương Thần lộ ra sắc mặt buồn rầu: “Muội muội ta trong lúc liệp sát Hồn Nguyên Thú đã bị ngộ hại. Đây chính là để thi hài nàng.”

“Như vậy a…” Nam tử canh cổng kia sắc mặt hiện lên chút đắn đo: “Ngươi có thể mở ra, nếu như quả thật như ngươi nói, ta đây liền cho ngươi đi qua.”

Nói đoạn, hắn đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Khương Thần.

Lâu rồi hắn mới gặp được một người có tình có nghĩa như Khương Thần, nếu như quả thật như lời Khương Thần nói, vậy thì hắn cũng linh động một chút cho đối phương vào thành.

Khương Thần đưa mắt nhìn nam tử kia, sâu trong mắt xuất hiện chút sát ý. Để có thể trà trộn vào thành một cách êm đẹp, hắn đã không ngại hạ thấp bản thân một chút trước đám người này. Thậm chí tiểu nha đầu cũng bị lấy ra làm tấm mộc.

Hiện tại đám người kia được nước làm tới, hắn làm sao không khó chịu đây?

“Vị đại ca này, ngươi xác thực muốn xem?” Khương Thần nhẹ giọng nói.

“Làm sao? Ngươi có gì muốn dấu diếm?”

Nam tử kia hừ lạnh nói:

“Không ngại nói cho ngươi biết, hiện tại thành chính ra lệnh phong tỏa, chỉ có người có thân phận mới được vào. Chỉ riêng việc ngươi không có lệnh bài thân phận, ta đã có quyền ra tay mạt sát ngươi rồi…cho ngươi chút mặt mũi ngươi còn không muốn?”

“Thì ra là vậy.” Khương Thần gật gật đầu nói: “Như vậy mời hai vị nhìn…chẳng qua không nên đụng chạm tới thi hài muội muội ta.”

“Được.”

Khương Thần chậm rãi gỡ xuống Trấn Hồn Quan, trong lòng thầm cầu khẩn tiểu nha đầu giả vờ làm xác chết giống một chút, bằng không lại phải tốn chút công sức.

Nắp quan vừa mở, một luồng tử khí phảng phất tỏa ra. Bên trong quan tài nằm đấy một vị tiểu nữ hài sắc mặt trắng bệch, làn da đã tái, thân thể cứng đờ. Người ngoài nhìn vào liền có thể khẳng định nàng đã chết từ rất lâu rồi.

Hai vị nam tử canh cổng sau khi nhìn thấy tiểu nha đầu giả chết, nhận ra vẻ khả ái đáng yêu của nàng, cả hai không tự chủ được sắc mặt có chút tiếc nuối.

Đoạn, bọn họ ra hiệu cho Khương Thần đóng nắp quan lại, hướng về phía Khương Thần đưa ánh mắt an ủi.

“Tiểu huynh đệ thông cảm, bên trên ra lệnh, bọn ta cũng không thể làm gì khác.” Nam tử ban đầu quát bảo Khương Thần dừng lại lúc này cười có chút áy náy nói: “Ngươi qua đi.”

“Đa tạ hai vị.”

Khương Thần nguyên bản định đưa vào một đạo tinh thần lực âm thầm giết chết hai vị canh cổng này, thế nhưng nhận ra bọn họ không làm gì quá mức. Ngược lại hắn còn cảm nhận thấy một luồng thiện ý từ trong câu nói của hai người. Sát ý vì thế cũng dập tắt.

Đây coi như tha cho bọn họ một mạng, đồng thời hắn cũng không muốn tại trước cổng thành giết người, như vậy hành động ẩn nấp trước Cổ Minh của hắn hoàn toàn phá sản.

Lại nói, hai vị nam tử Hồn tộc kia không hề hay biết, bọn họ hôm nay chỉ cách nửa bước chân liền bước vào tử môn. Nếu như thời điểm đó, hai người bọn họ còn đề ra yêu cầu quá mức, Khương Thần chắc chắn không ngại ra tay tiêu diệt bọn họ.

Đi qua được cổng thành, Khương Thần mặc dù có cảm giác an toàn hơn bên ngoài một chút, thế nhưng đây cũng là không thể lơ là.

Cổ Minh rất thông minh, đối phương sớm muộn sẽ phát hiện ra hắn đi vào thành, do vậy hắn vẫn không thể thở phào nhẹ nhõm.

Khoảng cách đối với truyền tống trận hiện tại không còn xa, thế nhưng có thể bước tới gần truyền tống trận kia cơ hồ là khó khăn hơn bước chân vào Uông Tử thành gấp vạn lần.

Nơi đó chắc chắn sẽ xảy ra một hồi kinh thiên đại chiến. Chỉ là hiện tại Khương Thần chưa muốn xé rách da mặt với đối phương quá sớm. Hắn cần phải chuẩn bị thêm một chút thủ đoạn.

“Ca ca, ngươi thấy Y Na giả chết thế nào?” Từ trong quan tài, tiểu nha đầu có chút hí hửng nói.

“Ảnh đế.” Khương Thần giơ ngón tay khẽ đáp: “Ngươi nếu như không đi làm diễn viên liền đáng tiếc.”

“Hi hi.” Tiểu nha đầu khúc khích cười, từ đạo tiếng cười này có thể nghe ra nàng đang rất khoái chí khi được Khương Thần khen ngợi.

Sau khi tự thỏa mãn bằng nụ cười khả ái một lần, tiểu nha đầu lại im lặng ngoan ngoãn không nhúc nhích.

***

Fanpage: Vô Tận Trùng Sinh

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện