Vô Tận Trùng Sinh

Huynh muội họ Tiêu


trước sau

Tiễn Khương Thần ra khỏi tiền sảnh, Hỏa Yên Nhi thậm chí còn nhìn theo bóng lưng hắn mãi, khuôn mặt mặc dù nhợt nhạt thế nhưng vẫn điểm chút hồng hồng. Thanh âm hờn dỗi nũng nịu từ trong miệng nàng lúc này phát ra:

“Lưu manh.”

“Hà hà…” Hỏa Ứng khẽ vuốt râu mỉm cười khoái trí, hắn bấy giờ mới nhìn kĩ tôn nữ nhà mình, đầu khẽ gật gù: “Xem ra vị kia nói rất đúng…ngươi cũng là nên xuất giá.”

“Gia gia…ta mới không thèm xuất giá đây này.”

Hỏa Yên Nhi chấm dứt nũng nịu, khuôn mặt trở về nghiêm túc, nàng hướng tới Hỏa Ứng, nói:

“Gia gia, hắn có phải là luyện đan sư?”

“Không dám chắc.” Hỏa Ứng lắc đầu: “Nếu như hắn quả thật là một vị luyện đan sư, vậy thì luyện đan thuật của hắn còn mạnh hơn ta…ít nhất đan dược vừa rồi ta còn không luyện chế dễ dàng được như vậy.”

“Không phải vậy a.” Hỏa Yên Nhi nói: “Lúc trước là gia gia ngươi chưa có đầy đủ đan phương.”

Hỏa Ứng cười thở dài một hơi, gõ đầu Hỏa Yên Nhi nói:

“Tiểu nha đầu, ngươi nghĩ rằng cứ có đan phương liền có thể luyện được đan dược sao? Đan phương vừa rồi ta đã xem qua toàn bộ…hiện tại nếu như muốn luyện chế một lần nữa…chắc chắn không phải một hai lần liền có thể thành công.”

“Nhìn bộ dáng hắn dường như không chỉ có một hai cái đan phương.” Hỏa Yên Nhi bĩu bĩu môi: “Cái gì mà gia thế sa sút, cầm lấy đan phương đi bán.”

Nghe nàng nói vậy, Hỏa Ứng khẽ gật đầu. Một lát sau, hắn giật mình, sắc mặt cả kinh, vội vàng nói:

“Trước khi thân phận hắn được làm rõ ràng, ngàn vạn lần không được đánh chủ ý lên người hắn.”

Nói đoạn, hắn khẽ lẩm nhẩm:

“Có lẽ nên để người của chúng ta tại Tinh Thần Thành chuẩn bị trước một chút, nếu như không thể điều tra được thân phận của hắn, vậy cũng không nên đắc tội đến hắn.”

“Gia gia, ngươi làm sao lại cẩn thận như vậy.” Hỏa Yên Nhi khẽ lè lưỡi mỉm cười nói.

“Hừ…không nói tới hắn có phải là một vị luyện đan sư hay không…thế nhưng từ hành động, lời nói thậm chí là ánh mắt của hắn…ta hoài nghi hắn có thân phận không tầm thường…đối với người chúng ta không biết gì về hắn, tốt nhất không nên nhắm tới.”

“Gia gia?” Hỏa Yên Nhu nhìn thấy bộ dáng Hỏa Ứng dường như có chút sợ sệt, nàng khẽ lung lay tay của hắn, khẽ gọi.

“Ta không sao.” Hỏa Ứng thở ra một hơi, khóe miệng nở một nụ cười tự giễu.

Hỏa Yên Nhi thấy vậy liền không nói gì, khuôn mặt có chút tự trách. Nàng tự trách bản thân mình quá vô ý, đã vô tình khiến cho Hỏa Ứng nghĩ lại chuyện cũ.

Ban đầu Hỏa gia vốn là gia tộc nắm giữ vị trí chủ chốt trong số năm gia tộc cộng đồng xây dựng nên Kinh Hồng Thương Hội. Hỏa Ứng hắn cũng là một vị thiên tài luyện đan trẻ tuổi có thiên phú kiệt xuất nhất Kinh Hồng Thương Hội thời bấy giờ.

Thời điểm trẻ tuổi khí thịnh, Hỏa Ứng ỷ vào một thân thiên phú liền không coi ai ra gì, cuối cùng đắc tội với một vị thanh niên trẻ tuổi thực lực yếu kém hơn mình.

Rất không may gia thế phía sau lưng thanh niên trẻ tuổi kia quá khủng bố. Bọn họ đến từ một trung thiên thế giới gọi là Bắc Thương Thế Giới, lúc đó cường giả từ gia tộc kia đã chạy tới đánh cho Kinh Hồng Thương Hội một trận tả tơi, Hỏa gia cũng bị tổn thương vô cùng nặng nề.

Nếu như không phải có các thế lực của Lam Tuyết Thế Giới can thiệp, có lẽ Kinh Hồng Thương Hội liền bị diệt môn.

Sau sự kiện đó, Hỏa Ứng cũng bị phế đi thiên phú, tu vi mãi mãi không thể tinh tiến, luyện đan chi thuật cũng chỉ có thể dừng lại ở nhị phẩm.

Tội nhân của gia tộc, của thương hội, dựa vào vinh quang hắn từng đem về cho thương hội cho nên tránh thoát được một kiếp, thế nhưng lại bị đày tới Thanh Hải thành này làm một tên quản lý phường thị.

Chuyện này chính là nỗi đau lớn nhất mà mỗi khi nghĩ đến, Hỏa Ứng hắn không khỏi tự trách mình. Cũng chính bởi vậy cho nên hắn không muốn Hỏa Yên Nhi dẫm lên vết xe đổ của mình. Ngay khi nàng có ý định đánh chủ ý lên người Khương Thần, hắn đã lập tức thay nàng dẹp bỏ ý định đó. Bằng không nếu như lại đắc tội thêm một vị như năm xưa, vậy thì Kinh Hồng Thương Hội lần này triệt để tan nát.

...

Trong một phiến rừng rậm ngập tràn sương mù xuất hiện một đạo thân ảnh nam tử. Người này mặc trên mình một bộ y phục màu xám nhạt. Mặc cho đường rừng có phần gập gềnh, cước bộ người này vẫn vô cùng nhanh nhẹn, nhẹ nhàng.

Người này không ai khác chính là Khương Thần. Sau khi chuẩn bị cho mình trạng thái tốt nhất, hắn từ biệt Phong lão rời đi Vương gia, rời đi Thanh Hải thành. Trước khi rời đi còn lưu lại một đạo tinh thần lực ấn kí trên người đối phương, nếu như sau này muốn tìm người báo ơn có thể dễ dàng hơn.

Lúc trước, hắn từ Kinh Hồng Thương Hội đã nghe được tin tức về Long Yên Thảo. Chính là tại một tòa thành tính từ phía Nam Thanh Hải thành đi ra, đó là một trong tám tòa thành trấn phồn vinh vào loại bậc nhất Cửu Nguyệt Vương Triều – Tinh Thần thành.

“Nơi này thực sự quỷ quái.” Khương Thần vừa bước đi vừa cười khổ.

Hắn đã loanh quanh trong phiến rừng rậm này ba ngày rồi vẫn chưa thể tìm được đường ra. Vấn đề cốt lõi ở đây chính là nơi này dù cho sáng trưa chiều hay tối đều bị bao phủ bởi sương trắng. Màn sương này vô cùng cổ quái, thậm chí ngay cả tinh thần lực của hắn cũng bị hạn chế đi đôi chút. Do vậy mấy lần hắn đã suýt đi lạc lộ tuyến định sẵn.

Hiện tại tu vi không còn, linh hồn lực cũng chưa khôi phục lại đỉnh phong, đồng thời tinh thần lực cũng không thể vận dụng một cách dễ dàng, do vậy hắn mới lâm vào tình cảnh quẫn bách như bây giờ.

Khẽ bóp trán một cái, Khương Thần thở dài:

“Đám gian thương kia quả thật không thể tin tưởng được.”

Vốn dĩ hắn cũng không muốn phải đi xa đến như vậy, thế nhưng Long Yên Thảo quả thật quá sức cần thiết cho hắn ở thời điểm hiện tại. Bởi vậy cho nên đành ủy khuất đôi chân một chút.

Long Yên Thảo là một loại linh dược nhị phẩm, cũng được coi là hiếm gặp trong hàng nhị phẩm. Loại dược thảo kia dùng để chế tạo đan dược có thể giúp cho nguyên giả tổn thương kinh mạch, thậm chí ăn vào trực tiếp cũng có diệu dụng xoa dịu kinh mạch bị tổn thương, gia tốc quá trình chữa trị kinh mạch. Đó chính là thứ Khương Thần hắn cần lúc này.

Hiện tại là buổi
tối, sương mù nơi đây càng thêm dày đặc, Khương Thần vừa đi vừa giơ lên một cây đèn thắp sáng. Cây đèn trên tay hắn hiện tại chính là cổ đăng lấy được từ Thời tộc tàn tích. Ban đầu khi thấy Phong lão đổ đầy dầu vào đây thắp sáng phòng củi, hắn còn cảm thấy có chút buồn cười. Thế nhưng hiện tại không thể không nói, quyết định không đổ hết dầu trong đó đi lại là chính xác.

Tìm tới một bãi đất bằng, Khương Thần tạm thời gác lại hành lý trên lưng, đốt một đống củi hòng sưởi ấm bản thân. Hiện tại hắn chỉ là một người bình thường, có chăng sức lực lớn một chút, do vậy đối với lạnh lẽo cắt da cắt thịt này vẫn là có chút khó chịu.

“Tính thời gian có lẽ rời đi Thanh Hải thành được gần bốn tháng rồi.” Khương Thần khẽ lẩm nhẩm, bàn tay nhanh nhẹn lột da một con thỏ nhỏ.

Bốn tháng độc hành, lương khô hắn chuẩn bị sớm đã hết, hắn đành phải bẫy thú rừng để kiếm thêm thức ăn, nước uống có thể lấy từ suối nước hoặc dạo qua các thành trấn nhỏ để lấy thêm. Đối với Khương Thần hắn, loại hoạt động hoang dã này đã quen thuộc. Vạn năm tại Lam Hải tinh, hắn đã không ít lần sinh hoạt loại cuộc sống như thế này rồi.

“Trước tiên nghỉ ngơi chút, sau đó lại tìm cách rời khỏi đây.” Khương Thần khẽ lắc đầu, nội tâm có chút cảm thán.

Loanh quan trong rừng này ba ngày, có lúc tưởng như thoát ra được rồi, cuối cùng lại bởi vì nhầm lẫn mà quay trở về chỗ cũ. Nếu như không phải hắn hàm dưỡng tốt, có lẽ đã văng tục trên đường đi.

Xui xẻo nữa đó là tại khu rừng này không chỉ có dã thú, ngẫu nhiên hắn sẽ gặp một chút yêu thú nhất phẩm. Hiện tại đối với Khương Thần, yêu thú chính là một mối nguy hại lớn, bởi lẽ hắn không có chút thủ đoạn phản kháng đối phương.

Tinh thần lực?

Hiện tại chỉ là người bình thường, linh hồn lực có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể khởi phát công kích được. Chính vì những lý do này, hắn mới cấp thiết đi tới Tinh Thần thành tìm kiếm Long Yên Thảo chữa trị kinh mạch.

Chỉ cần kinh mạch được chữa trị, hắn tu luyện lại, linh hồn lực cũng có đất dụng võ, hắn cũng không cần sợ bóng sợ gió những điều này nữa.

Đương lúc Khương Thần đang gặm dở một bên đùi thỏ nướng, hắn đột nhiên có chút cảm nhận. Chỉ thấy Khương Thần nhìn về một phía, thanh âm đạm mạc vang lên giữa đêm vắng sương lạnh:

“Hai vị, không cần ẩn nấp.”

Có tiếng sột soạt vang lên, một lúc sau, từ trong bóng tối đi ra hai đạo thân ảnh một lớn một nhỏ. Trước tiên là một nam tử dáng người cao lớn thô kệch. Khuôn mặt người này hiện lên dáng vẻ mệt mỏi cùng chật vật giống như đang chạy trốn thứ gì đó.

Theo sau nam tử này là một tiểu nữ hài ước chừng mười hai mười ba tuổi, đầu thắt hai bím tóc, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác hiện lên chút sợ hãi.

Tiểu nữ hài này thân mặc hồng y, thân ảnh tiểu kiều nhỏ nhắn hết sức đáng yêu đang không ngừng níu lấy vạt áo nam tử thô kệch, đầu ló ra từ sau lưng hắn nhìn về phía Khương Thần.

Khương Thần nhìn lướt qua hai người kia, khuôn mặt thoáng hiện lên chút xúc động. Tiểu nữ hài kia khiến cho hắn nhớ tới tiểu nha đầu Khương Y Na. Không biết hiện tại nàng đang ở đâu? Có tự chăm lo cho mình được không?

Nhận thấy Khương Thần nhìn chằm chằm mình, tiểu nữ hài cũng tò mò mắt đối mắt với hắn, nhận ra nam tử trước mắt không có vẻ gì là người xấu, thanh âm ngây thơ dễ thương không nhịn được mà vang lên:

“Ca ca…Ngươi là ai? Ngươi tại sao lại ở đây? Ngươi không sợ sao? Tại sao ngươi lại nhìn ta chằm chằm? Chúng ta quen nhau sao?”

Sắc mặt Khương Thần hiện lên chút buồn cuời. Tiểu nữ hài này thật sự ngây thơ đến ngốc. Hai người quen không quen, thân không thân, thế nhưng vừa mới gặp lần đầu, nàng đã hướng tới hắn hỏi ra một tràng câu hỏi.

Nam tử bên cạnh nhìn thấy sắc mặt Khương Thần không có vẻ gì bất thiện, hắn chậm rãi bước tới, khẽ nói:

“Vị bằng hữu này, hai huynh muội chúng ta bị yêu thú chặn đường, thấy có ánh lửa nên chạy tới đây, không biết có thể tạm thời nghỉ chân ở đây cùng ngươi được không?”

“Không được.” Khương Thần thản nhiên nói. Hắn từ trên người hai người kia cảm nhận được chút rắc rối, bởi vậy cho nên không chút khách khí từ chối đối phương. Nói đùa, hắn hiện tại lo thân mình chưa xong, làm sao dám quản chuyện bao đồng.

Nam tử kia nghe thấy Khương Thần nói vậy, sắc mặt thoáng chút biến đổi. Tiểu nữ hài sắc mặt cũng có chút thất vọng. Khóe mắt mơ hồ xuất hiện chút sương mù.

Không nghĩ tới nam tử nhìn như tốt bụng này lại không cứu giúp bọn họ một chút. Nội tâm nàng có chút tổn thương.

Nam tử kia sau một hồi biến đổi sắc măt, hắn thở dài một tiếng, ôm quyền khẽ nói:

“Đã như vậy chúng ta không làm phiền nữa. Cáo từ.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện