Lại nói, lúc này Khương Thần đang chăm chú nhìn về phía đám tộc nhân trẻ tuổi Tiêu gia cùng với Lạc Viêm. Chuyện này hắn cũng vốn không định tham gia, thế nhưng ai bảo lúc trước tại Tiêu gia đã từng nhận được chỗ tốt của tiểu nha đầu Tiêu Nhan Nhan. Bởi vậy cho nên nếu như đám tộc nhân Tiêu gia kia gặp nguy hiểm, hắn có lẽ sẽ ra mặt giúp đỡ đối phương một hai.
Trên tay Khương Thần lúc này xuất hiện một khối ngọc bội cỡ hai đốt ngón tay màu tím than. Thoạt nhìn khối ngọc này rất bình thường, thậm chí không chút bắt mắt. Thế nhưng tinh tế cảm nhận có thể thấy sâu bên trong ngọc bội phát ra một luồng lực lượng nóng bỏng giống như bản thân khối ngọc bội chính là một ngọn lửa nhỏ vậy.
Đây là thời điểm tới Tiêu gia làm khách, hắn đã phát hiện ra miếng ngọc bội này trên người Tiêu Nhan Nhan.
Tiểu nha đầu kia mặc dù nhỏ tuổi thế nhưng cũng là vô cùng tinh tế. Nhận ra Khương Thần có hứng thú với miếng ngọc bội liền không chút do dự tháo xuống đem cho hắn. Thời điểm đó Khương Thần còn từ chối một phen, thế nhưng trước sự khăng khăng của tiểu nha đầu, hắn rốt cuộc nhận lấy đồ vật.
Miếng ngọc bội này nếu như rơi vào tay người bình thường, đó chỉ có thể coi là một món đồ kì lạ. Nhưng nếu như rơi vào tay người biết hàng như Khương Thần, nó lại là một món đồ hữu dụng.
Tử Viêm Tinh Thạch, đó chính là tên gọi của loại tài liệu tạo nên khối ngọc bội kia.
Tử Viêm Tinh Thạch loại tài liệu này thường thường sẽ bị nhầm sang Thạch Anh Tím – một loại tài liệu làm trang sức bình thường. Những người nào có linh hồn lực mạnh mẽ mới có thể cảm nhận được năng lượng hỏa diễm ẩn sâu trong Tử Viêm Tinh Thạch, do đó mới có thể biết cách sử dụng loại tài liệu này. Khương Thần chính là một trong số đó.
Tử Viêm Tinh Thạch có thể sử dụng để làm tài liệu luyện chế vũ khí dành cho hỏa hệ nguyên giả. Tất nhiên với số lượng ít ỏi như khối ngọc bội trên tay Khương Thần, đó cũng chỉ để nhìn ngắm mà thôi. Nếu như không phải tiểu nha đầu Tiêu Nhan Nhan lúc đó khăng khăng đưa cho hắn, hắn mới lười nhận lấy.
Dù sao nhận đồ của đối phương thì cũng đã nhận, bởi vậy cho nên đám tộc nhân trẻ tuổi Tiêu gia gặp khó, hắn cũng không thể đứng ngoài được. Tối thiểu đối phương cũng đã cho mình đi nhờ tới Tinh Thần Thành này.
Bên kia, Lạc Viêm nhìn mấy thiếu niên Tiêu gia, ánh mắt lộ rõ vẻ khinh thường. Không nói tới thực lực hiện tại hắn cao hơn đối phương, thậm chí thiên phú cũng cao hơn nhiều lắm.
Đám người tới đây tham gia khảo hạch có bao nhiêu người có thể được gia nhập Linh Vân Tông liền không biết, thế nhưng Lạc Viêm hắn chắc chắn sẽ vượt qua khảo hạch. Bởi lẽ các hình thức khảo hạch diễn ra sáng mai, hắn đã được người nhà ở trong Linh Vân Tông báo tin trước.
“Lạc Viêm này xuất thân từ một gia tộc lánh thế lớn nhất Cửu Nguyệt Vương Triều, đó là Lạc gia. Truyền thừa của gia tộc này đã hơn ngàn năm, nội tình thực lực so với một quận thành còn lớn hơn rất nhiều…Tiêu gia kia chỉ là một gia tộc nhất lưu làm sao có thể đọ lại được gia thế.”
“Thế nhưng Lạc Viêm kia cũng quá càn rỡ…”
“Suỵt…nếu như để hắn nghe thấy lời này, ngươi nếu như được gia nhập Linh Vân Tông cũng sẽ không thể sống an ổn.”
“Làm sao?”
“Lạc gia tại Linh Vân Tông cũng có không ít người.”
Bịch! Bịch!
Lại một lần nữa, Lạc Viêm tay đấm chân đá khiến cho đám thiếu niên Tiêu gia kêu la không ngừng. Không thể không nói người này ra tay cũng thật nặng. Mỗi một cú đấm đánh ra đều đánh vào vị trí yếu hại của mấy tên thiếu niên Tiêu gia.
Dựa vào loại ngoại thương này, mấy thiếu niên Tiêu gia chắc chắn không vượt qua được khảo thí ngày mai. Cũng không biết bọn họ đã đắc tội gì đối phương mới khiến cho đối phương ra tay nặng như vậy.
“Một đám phế vật.” Lạc Viêm hừ lạnh nói.
Đương lúc Lạc Viêm còn định thêm một lần nữa tấn công đám tộc nhân trẻ tuổi Tiêu gia, một đạo tiếng rít xé gió vang lên khiến cho ai nấy sắc mặt tái mét.
Loại xé gió này bọn họ cũng chỉ có thể nghe được chứ không thể biết thứ gì đang tới. Bọn họ chỉ biết cùng với đạo xé gió này vang lên, tinh thần của bọn họ chịu phải một luồng trùng kích kịch liệt.
Vút vút!!!
Phụt!!
Tiếng xé gió chỉ vang lên trong thoáng chốc sau đó dừng lại sau một đạo thanh âm trầm muộn. Mọi người đều hướng mắt về nơi mà đạo thanh âm trầm muộn vừa mới vang lên kia, sắc mặt ai nấy đều hiện lên chút kinh hãi.
Tại nơi đó, Lạc Viêm đang ôm lấy ngực của mình, miệng tuôn trào máu tươi, khuôn mặt biến sắc, ánh mắt sợ sệt.
Vừa rồi mặc dù nhận vào trùng kích, thế nhưng hắn vẫn không hề biết là ai tấn công mình, thậm chí cách thức đối phương tấn công, loại công kích gì, hắn đều không biết.
Hắn chỉ biết, bản thân nghe vào đạo thanh âm xé gió, tinh thần liền nhận vào trùng kích, sau đó giống như ngực bị đập một phiến trọng chùy, miệng cũng là phun máu.
Không gian lúc này đột nhiên im ắng một cách khó tả. Không một ai dám lên tiếng, không một ai dám cử động. Ai nấy đều đưa ánh mắt dè chừng nhìn tới những người xung quanh hi vọng nhìn ra được chút gì.
Một hồi lâu sau, không có hiện tượng gì xảy ra, mọi người mới bắt đầu nghị luận. Một vị mỹ thiếu nữ sợ sệt hướng về phía đám tộc nhân trẻ tuổi Tiêu gia, khẽ nói với đồng bạn:
“Liệu có phải là vị tiền bối nào của Tiêu gia nhìn thấy Lạc Viêm ngứa mắt, sau đó liền xuất thủ hay không?”
“Chắc chắn không phải, phụ cận nơi này đều có cường giả của Linh Vân Tông tuần hành, nếu như là người của Tiêu gia chủ động đả thương người, bọn họ nhất định nhận vào trừng phạt của tông môn.”
“Rốt cuộc là ai a?”
“Hẳn là một vị thiên tài giấu mặt nhìn thấy Lạc Viêm càn rỡ liền không nhịn được ra tay.”
“Có lẽ là vậy đi.”
Lạc Viêm cũng nghe được nghị luận của những người xung quanh, bản thân
hắn cũng không tỏ vẻ giận dữ, ngược lại thậm chí nét sợ sệt vẫn không chút biến mất. Bởi lẽ hắn biết người ra tay với hắn vưà rồi thủ đoạn cao siêu cỡ nào.
Hắn không dám chắc đối phương có phải là bởi vì bảo vệ tộc nhân Tiêu gia hay là nhìn hắn ngứa mắt, thế nhưng hiện tại cho hắn mười lá gan cũng không dám hành động khinh suất như vừa rồi nữa.
Khương Thần lúc này vẫn đang điềm nhiên ngồi ngắm cảnh vật xung quanh. Vừa rồi chính là hắn ra tay giúp đỡ đám thiếu niên Tiêu gia. Đây cũng như trả mối ân tình mà tiểu nha đầu Tiêu Nhan Nhan kia dành cho hắn. Sau này nếu như có gặp lại, nàng vẫn được coi là tiểu bằng hữu của hắn, thế nhưng Tiêu gia thì không.
Lại nói Linh Vân Tông này thật biết chọn địa điểm khảo thí. Lựa chọn một nơi có phong cảnh đẹp cốt cũng để cho mấy người trẻ tuổi này thư giãn tâm thần chuẩn bị trạng thái tốt nhất cho khảo thí ngày mai. Tiếc thay đám người kia hiện tại không những không chuẩn bị cho bản thân mình trạng thái tốt nhất, ngược lại sính cường, gây sự đánh lộn với nhau.
Khảo hạch nhập môn của Linh Vân Tông tổng cộng có ba quan. Mỗi quan đều có cao thủ của tông môn đánh giá cho điểm. Cuối cùng, tổng kết thành tích của ba quan để phân thành một bảng xếp hạng.
Ví dụ như Linh Vân Tông chỉ chiêu thu hai mươi đệ tử từ mỗi khu vực, vậy thì bọn họ chỉ thu nhận những đệ tử nằm trong hai mươi vị trí đầu. Đồng thời ở tại thứ hạng càng cao, tỷ lệ được trưởng lão trực tiếp thu đồ đệ cũng càng cao.
Tất nhiên đó cũng chỉ là lấy ví dụ mà thôi. Trên thực thế, Linh Vân Tông mỗi một lần chiêu thu sẽ tìm tối thiểu một ngàn đệ tử. Chia ra tám khu vực vậy thì mỗi nơi chiêu thu tối thiểu một trăm hai mươi lăm người.
Con số này nếu như thoạt nhìn vậy liền không có bao nhiêu cả, thế nhưng tính trên số lượng mỗi năm năm chiêu thu, vậy thì Linh Vân Tông mỗi năm năm sẽ nhiều hơn một ngàn đệ tử chưa kể những đệ tử không đi vào tông môn theo lẽ thường. Trừ đi số lượng rời đi tông môn, tử nạn...qua các năm, nội tình Linh Vân Tông quả thực sâu dày. Khó trách có thể sánh ngang với hoàng triều.
Lại nói tới hình thức khảo hạch tiến nhập Linh Vân Tông. Những người tham dự sẽ phải trải qua ba bài thi lần lượt là thiên phú, thực lực, ngộ tính. Ngoài ra còn một số phương diện nhỏ lẻ khác.
Trong số những phần cần phải khảo hạch, thiên phú liền chiếm tỷ lệ cao nhất, đạt tới năm thành. Còn lại ngộ tính cùng thực lực chia nhau chiếm bốn thành, các phương diện khác một thành.
Điều này có nghĩa là Linh Vân Tông coi trọng tiềm năng trong tương lai, thực lực mạnh tại thời điểm hiện tại cũng không chắc có thể chiếm được hạng nhất.
Đối với Khương Thần, dạng thi thố này chỉ là trò trẻ con. Tại phần khảo hạch thực lực, hắn có thể không đạt thành tích tốt. Thế nhưng bài thi thiên phú cùng ngộ tính, hắn có dư sức đạt được thứ hạng đầu. Tất nhiên hắn cũng không ngu ngốc làm cho bản thân mình quá nổi bật.
Cây cao đón gió, đạo lý này hắn không phải không hiểu.
Thời gian dần trôi qua.
Mấy canh giờ sau, từ chân trời phía xa đã lộ ra một tia sáng mông lung. Thời khắc ánh bình minh xuất hiện, mọi người đã nhìn thấy mặt trời mọc.
Vầng thái dương tại nơi này so với Lam Hải tinh lúc trước to lớn hơn không chỉ vài lần, thậm chí nhiệt độ tỏa ra cũng cao hơn một chút.
Ánh sáng thái dương mờ nhạt chiếu rọi sương mù, thung lũng lộ ra chân diện mục sau một đêm dài.
Chỉ thấy lối vào thung lũng là một hẻm núi nhỏ hẹp cây cối tươi tốt. Bên ngoài hẻm núi có đệ tử Linh Vân Tông canh giữ cẩn thận. Hiển nhiên Linh Vân Tông đối với việc khảo hạch nhập môn có chút để ý.
Lúc này, từ bên trong hẻm núi bước ra một đạo bóng người, người này là một nam tử trẻ tuổi. Nam tử trẻ tuổi sau khi đi ra khỏi thung lũng liền quét mắt nhìn những thanh niên nam nữ trẻ tuổi bên ngoài, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười hiền lành nói:
“Hoan nghênh các vị tham gia khảo hạch nhập môn Linh Vân Tông. Sau khi bước qua hẻm núi này, các ngươi có thể được coi là nửa bước vào Linh Vân Tông.”
Nói đoạn, nam tử dừng lại nhìn thần sắc của mọi người. Nhìn thấy trên mặt mỗi thanh niên nam nữu đều hiện lên vẻ vui mừng, sâu trong mắt nam tử kia thoáng chút khinh thường. Hắn nói:
“Nửa bước còn lại có thể thông qua hay không vậy phải dựa vào tự thân các ngươi cố gắng.”
“Mời vào.”
…