Trải qua hai ngày thời gian, người đầu tiên vượt qua khu rừng liền xuất hiện. Đối với người này, Khương Thần tương đối bất ngờ. Bởi vì đối phương có thể được coi là người quen của hắn. Người kia là Lạc Viêm, tối hôm trước ngày khảo thí đã bị Khương Thần hắn dùng tinh thần lực đánh cho trọng thương.
Dựa vào một chiêu hôm trước đánh trọng thương Lạc Viêm, Lạc Viêm chắc chắn không nhận ngoại thương thế nhưng thần hồn sẽ chịu chút tổn thương.
Chút tổn thương này nếu như đối với nguyên giả đã bước vào Nguyên Thể Cảnh vậy liền không có gì, thế nhưng trước Nguyên Thể Cảnh, loại tổn thương linh hồn kia sẽ ảnh hưởng cực lớn đối với lực chiến, do vậy nhìn thấy Lạc Viêm có thể trong số những thiên tài từ các thành thị khác giành ra hạng nhất, Khương Thần hắn ngạc nhiên cũng không lạ.
Lạc Viêm thấy Khương Thần đang nhìn mình, nội tâm vốn đang vui vẻ đột nhiên khẽ lộp bộp một tiếng.
Hôm trước trong lúc đối đầu với đám người Tiêu gia hắn đã bị kẻ địch công kích, ban đầu còn không biết là loại công kích gì, thế nhưng trải qua một đêm suy nghĩ rốt cuộc biết đó là tinh thần lực công kích.
Sau đó La Chinh xuất hiện thưởng thức Khương Thần bởi lẽ Khương Thần có tinh thần lực mạnh mẽ. Lạc Viêm lúc đó liền có suy đoán đối phương chính là người công kích mình. Hiện tại gặp lại kẻ địch mà lại là loại tồn tại không thể với tới, hắn làm sao không lo lắng.
Khương Thần dường như cũng nhận ra Lạc Viêm lo lắng, hắn chỉ cười nhạt một tiếng sau đó quay đi. Giáo huấn hôm trước dành cho Lạc Viêm đã đầy đủ. Người này sau đó cũng không giận cá chém thớt tìm tới Tiêu gia gây phiền toái cho nên Khương Thần hắn cũng lười tìm đối phương gây chuyện.
Sau một khoảng thời gian, người từ trong khu rừng bắt đầu xuất hiện dần. Trên người ai nấy đều xuất hiện thương tích, thậm chí có kẻ sau khi vượt qua khu rừng liền đổ gục xuống vì kiệt sức. Hiển nhiên cuộc chạy đua giành thứ hạng cao trong khu rừng vô cùng khốc liệt.
Theo như quan sát của Khương Thần, lượng người chạy ra được khỏi khu rừng so với lúc bắt đầu xuất phát chỉ khoảng bảy thành, như vậy đã có ba thành người trẻ tuổi mãi mãi không thể trở về.
Đối với chuyện này, hắn cũng không có bao nhiêu bận lòng. Ra ngoài tranh đoạt cơ duyên, bỏ mạng là chuyện bình thường.
Đám người thông qua khảo hạch lúc này chân chính được bước qua sơn môn Linh Vân Tông. Bọn hắn bởi vì bị cảnh tượng trước mặt làm cho kinh sợ không thôi.
Trước mắt bọn họ lúc này là một dãy vài tòa cự sơn. Tất cả đều được một hào quang xanh lam phảng phất bao phủ. Từ mấy tòa cự sơn kia, bọn họ có thể cảm nhận thấy một luồng khí tức cổ xưa tựa như vượt qua thời gian đứng trước mặt viễn cổ thời đại.
Đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi đã bao giờ được đối mặt với loại tràng diện này, bởi vậy cho nên ai nấy đều mang theo biểu cảm kích động cuồng nhiệt.
Chỉ riêng khí thế này đã khiến cho hùng tâm tráng khí trong lòng mỗi người bọn họ nở rộ. Ai nấy có lẽ đều thầm nhủ trong lòng sẽ cố gắng tại phiến thiên địa này đánh ra một tương lai sáng lạng.
“Hoan nghênh tới Linh Vân Tông.” Uông chấp sự tủm tỉm cười nhìn đám người bị cảnh tượng dọa cho chấn động, nói.
“Cái này là Linh Vân Tông sao…”
Một vị thanh niên trẻ tuổi không nhịn được khẽ liếm liếm bờ môi, khuôn mặt hiện rõ vẻ vui sướng. Mặc dù trên người còn đang mang theo thương thế không hề nhẹ, thế nhưng hiện tại nếu như không có các vị chấp sự ở đây, hắn hẳn đã nhảy cẫng lên vì vui sướng.
“Đi thôi, theo ta tiến vào Linh Vân Tông.” Uông chấp sự cười nói: “Các ngươi hiện tại mặc dù đã vượt qua khảo hạch, được coi là đệ tử Linh Vân Tông, thế nhưng chớ có đi lung tung.”
Nói đoạn, hắn khẽ phất tay, trên bàn tay nhiều ra một đạo ấn thạch có khắc họa phù văn màu xanh lam. Loại màu sắc này cùng với màu sắc mà hào quang bao phủ cự sơn Linh Vân Tông cơ hồ là một loại.
Chỉ thấy Uông chấp sự tới gần một khối đá trước sơn môn, áp thạch ấn kia vào. Màn sáng xanh lam tự động mở ra thành một lối đi nhìn qua mười phần kì dị.
“Màn sáng này chính là một loại trận pháp do một vị tiền bối của Linh Vâ Tông để lại. Trận pháp vừa công vừa thủ uy lực cực kì khủng bố.” Uông chấp sự thấy đám thanh niên nam nữ trẻ tuổi nhìn không chớp mắt vào những chuyện vừa mới xảy ra, lúc này tủm tỉm giải thích.
Hình ảnh bọn họ hiện tại so với hắn thời điểm mới nhập tông giống không khác chút nào. Nhớ năm đó hắn cũng được một vị chấp sự dẫn dắt vào tông môn. Thời điểm người kia mở ra đại trận hộ tông, Uông chấp sự hắn vẻ mặt cũng như đám thanh niên nam nữ hiện tại.
“Ngươi biết gì không?”
“Chuyện gì?”
“Nghe nói nhờ vào đại trận này, năm xưa hoàng thất dẫn quân tiến đánh Linh Vân Tông không nổi. Cuối cùng cả hai bên mới xác lập mối quan hệ hòa bình.”
“Ngươi nghe chuyện này ở đâu?”
“Chuyện này nếu như ngươi trở về trưởng bối trong gia tộc, hẳn sẽ có người biết.”
“E hèm…” Uông chấp sự mặc dù tuổi cao thế nhưng mắt vẫn tinh, tai vẫn thính. Hắn thậm chí có thể nghe rõ mồn một những gì mà đám thanh niên nam nữ đệ tử đang nói. Bản thân lập tức khẽ ho ra hiệu cho đám đệ tử im lặng.
Đám đệ tử vừa mới bàn tán kia dường như cũng cảm nhận được Uông chấp sự là hướng tới bản thân mình ra hiệu cho nên liền lập tức cúi đầu không dám nói năng gì.
Uông chấp sự bày ra một bộ mặt đắc ý cùng tự hào, vuốt vuốt chòm râu nói:
“Chuyện này mặc dù không được bàn luận, thế nhưng những gì ngươi nói đều là thật. Hoàng triều đã từng hướng tới Linh Vân Tông phát ra công kích, thế nhưng đều bị đại trận hộ tông đánh cho chạy trở về.”
Nói đoạn, hắn lại khẽ vuốt râu, bản thân chỉ trực cười phá lên một cách đắc ý như tiểu nhân.
Khương Thần quan sát địa thế nơi đây, đầu cũng khẽ gật.
Mặc dù Linh Vân Tông thực lực không ra làm sao, thế nhưng người sáng lập ra tông phái
này cũng không phải dạng đèn đã cạn dầu. Nơi đây xây dựng đại trận vừa có thể công vừa có thể thủ. Nếu như bị địch nhân tấn công, tùy thời đều có thể phản kích.
Thậm chí xây dựng tông phái ở nơi đây cũng là nơi có khí hậu trong lành. Mật độ Hỗn Nguyên Chi Khí so với nơi khác cũng là cao hơn. Bốn bề vừa có rừng cây vừa có thành thị, có thể nói là vị trí đắc địa để khai tông lập phái.
Trong ngày hôm đó…
Tổng cộng có một ngàn hai trăm năm mươi thanh thiếu niên trẻ tuổi đạt đủ điều kiện tham gia khảo hạch chạy đua xếp hạng, cuối cùng nằm lại bốn trăm người, số còn lại đem theo thương thế được Uông chấp sự dẫn vào Linh Vân Tông. Linh Vân Tông một thế hệ đệ tử mới cứ thế được chiêu vào.
Sau khi báo danh tại Ngoại Môn Đường, đám thanh thiếu niên bước trên đường núi quanh co khúc khủy theo sau Uông chấp sự tìm tới địa bàn của ngoại môn.
“Trời đất…tòa đại điện này…thật quá to lớn đi.”
Một vị thiếu niên trong đoàn người đột nhiên kinh hãi hét lên một tiếng. Chỉ thấy đằng xa là một tòa tháp đền màu xám nhạt chìm sâu trong sương mù.
Tòa tháp này không thể dùng lẽ thường để hình dung, bởi lẽ nó quả thật quá đồ sộ. Xét về độ cao, có lẽ tòa tháp cũng không kém cự sơn là bao nhiêu. Độ lớn càng không phải nói. Ngoại trừ chủ tháp cao chót vót, những kiến trúc khác thấp hơn nhưng lại trải dài miên man như trường thành.
Cả tòa đại điện khổng lồ kia cho người ta một loại cảm giác hoang vu cổ lão lại có chút phiêu phù.
Nếu như chỉ nhìn lên tầng không vậy thì người ta có cảm giác tòa đại điện kia dường như đang lơ lửng trên không trung vậy.
Các thiếu niên nhìn thấy một màn này trong lòng lập tức rung động phảng phất như lọt vào thời đại thượng cổ.
Trên thực tế, ngay từ lúc ở bên ngoài sơn môn thời điểm chưa mở ra trận pháp, Khương Thần đã nhìn thấy tòa đại điện cổ lão này rồi. thời điểm đó trong lòng hắn cũng có chút rung động.
Xét theo niên đại của tòa đại điện này có lẽ cũng có ngót một vạn năm. Hắn rung động bởi lẽ một tông môn nhỏ yếu như vậy lại có thể truyền thừa được vạn năm. Đây quả thật là kì tích.
Thực ra hắn quên mất một điều đây là một tiểu thế giới. Loại tông môn như Linh Vân Tông này tại tiểu thế giới như Lam Tuyết Đại Lục cũng có thể coi là một thế lực không nhỏ. Truyền thừa được vạn năm cũng không khó hiểu.
Nếu như đặt tại đại thế giới thì lại khác. Tiểu thế lực như Linh Vân Tông chắc chắn một sớm một chiều bị diệt vong.
“Tòa tháp trung tâm kia gọi là Linh Tiêu Điện, nghe nói dưới chân tháp trấn áp một tôn Linh Tiêu Điểu.” Uông chấp sự vừa đi vừa giải thích.
“Linh Tiêu Điểu? Yêu thú lục phẩm đỉnh phong?”
Đám đông lúc này trợn tròn mắt khuôn mặt lộ ra vẻ kinh thán. Linh Tiêu Điểu tại Lam Tuyết Đại Lục vô cùng nổi tiếng. Bởi lẽ đó là loại yêu thú phi hành hiếm thấy đồng thời phẩm cấp lại rất cao.
Nghe nói Linh Tiêu Điểu lúc mới ra đời đã đạt tới tam phẩm. Nếu như chiếu theo cảnh giới của nguyên giả vậy thì đó liền là Nguyên Hồn Cảnh. Linh Tiêu Điểu trưởng thành có thể đạt tới lục phẩm đỉnh phong, thậm chí thất phẩm. Sánh ngang với Nguyên Tôn Cảnh cường giả.
“Như vậy tôn yêu thú kia sánh ngang với một vị Nguyên Vương Cảnh đỉnh phong a…quả thật đáng sợ.”
“Ngươi nên biết yêu thú so với nhân loại mạnh mẽ hơn nhiều lần. Tôn Linh Tiêu Điểu kia thậm chí có thể đấu được cả Nguyên Tôn Cảnh.”
Đám đông nghe nói tới Nguyên Tôn Cảnh, ai nấy trong lòng không tự chủ được khẽ run lên một hồi.
Đạt tới Nguyên Tôn Cảnh liền là bước đầu bước chân vào cao giai cảnh giới. Tại Lam Tuyết Đại Lục, Nguyên Tôn Cảnh chính là chúa tể, có thể quyết định vận mệnh của bất cứ ai.
“Tòa tháp kia có thể nói là di chỉ thượng cổ, cũng là căn cơ truyền thừa của Linh Vân Tông ta. Nơi này có thể coi là cấm địa, người nào tùy tiện xông vào sẽ bị giết không tha.”
Thanh âm của Uông chấp sự hết sức đạm mạc thế nhưng không thể không nói có sức chấn nhiếp cực kì. Đám thanh niên nam nữu nghe nói kia là cấm địa, cũng không dám nhìn nhiều nữa.
Khương Thần có lẽ là kẻ duy nhất lúc này vẫn nhìn xuống dưới chân tòa tháp xa xa kia. Nơi đó hắn cảm nhận được một luồng uy áp khiến cho tâm thần run rẩy. Xem ra nơi đó quả thật từng phong ấn một tôn yêu thú không hề yếu.
Dọc theo đường đi, sự thần kì bên trong tông môn khiến cho đám thanh thiếu niên được mở rộng tầm mắt. Cho đến mãi tận khuya, Uông chấp sự rốt cục cũng dẫn đám tân đệ tử tới địa điểm an bài chỗ ở. Một năm chiêu sinh này coi như kết thúc viên mãn.