Vô Tận Trùng Sinh

Từ Trạch Đông cầu cứu


trước sau



***

Sau khi nhìn thấy đám Từ Trạch Đông đối với Khương Thần cung kính, Mộng Phạn nghĩ rằng hắn là một vị thiếu gia danh gia vọng tộc nào đó đi đùa nghịch cuộc sống. Vì vậy với hắn nàng cũng không dám trêu đùa như trước. Thường thường sẽ lấy cớ đi ra ngoài, tránh đối mặt với Khương Thần. Khương Thần chuyện này cũng không tỏ thái độ gì. Hắn vẫn bình bình đạm đạm sáng sớm tưới cây tu luyện, chiều chiều nghiên cứu luyện đan, đêm khuya lại hấp thu Hỗn Nguyên Linh Dịch.

Cho đến hai tháng sau, liên tục phục dụng Hỗn Nguyên Linh Dịch, hắn rốt cuộc bước vào Nguyên Khí Cảnh trung kì. Loại tu luyện này dĩ vãng tại Thánh Giới với hắn cũng chỉ như chín trâu mất một sợi lông. Thế nhưng lâm vào hoàn cảnh hiện tại, hắn mới cảm nhận được thế nào là xa xỉ. Ngoại trừ đôi lần Hàn gia thu gom một chút dược liệu từ đó may mắn tìm ra chút linh dược, còn lại hắn đều dựa vào tiền túi bỏ ra mua lại dược thảo từ chỗ Cao Nhược Vũ. Đến mức hiện tại, trong túi hắn cũng không còn bao nhiêu tiền.

“Dựa theo thời gian, có lẽ nàng cùng sắp bước vào cuộc sống sinh viên a.” Ngồi trên giường, Khương Thần thở ra một ngụm trọc khí, khẽ lẩm nhẩm. Nàng ở đây mà hắn nhắc tới ngoại trừ Lâm Thải Hân thì còn ai. Lúc trước rời đi Đế đô hắn đã nói, đợi nàng bắt đầu năm học mới sẽ tới thăm nàng.

“Cũng nên đi nhìn nàng một chút, miễn cho ngày nào cũng nhắc tới ta.”

Đoạn Khương Thần vươn vai, thân thể vang lên những tiếng đùng đùng như pháo rang. Tu luyện nguyên thuật, thân thể hắn sớm được Hỗn Nguyên Chi Khí rèn rũa, trên người như có như không xuất hiện khí chất cao quý, không thuộc về người thường. Tuy nhiên, bởi vì ngoại hình bình thường ít ai nhìn đến, cho nên loại khí chất này thường thường người khác sẽ không nhìn ra được.

Lúc này là buổi chiều, Khương Thần đi xuống liền nhìn thấy Mộng Phạn đang ngồi bần thần trên ghế sofa, thỉnh thoảng lại thút thít.

Trông thấy Khương Thần bước xuống, Mộng Phạn vội vã quay đi lau sạch nước mắt sau đó mới giả như đang xem tivi. Khương Thần làm sao không đủ tinh ý nhận ra. Chẳng qua, nếu như nàng không nói, hắn cũng không nhiều chuyện. Dù sao hai người ngoài mặt giống như bằng hữu, nhưng tính toán cũng chưa thân thiết đến vậy.

“Ta ra ngoài chút, tối sẽ không về.” Khương Thần lạnh lùng nói, khẽ liếc nhìn nàng, sau đó đi ra ngoài, cũng không chờ nàng đáp lời.



Tại một nhà hàng sang trọng, một chiếc bàn cạnh cửa sổ ngồi lấy bảy bóng người. Nổi bật nhất bảy người này có lẽ là một vị thanh niên tóc dài, áo đen, khuôn mặt bình phàm mang vẻ lạnh lùng, cách người. Sáu người kia tuấn tú, lịch sự, khuôn mặt thoảng chút gian xảo đang vây quanh thanh niên áo đen xum xoe nịnh nọt.

Đám người này ngoại trừ đám Từ Trạch Đông thì còn ai, thanh niên tóc dài kia chính là Khương Thần.

Mới rồi, đả tọa xong, Từ Trạch Đông gọi điện thoại đến hẹn gặp. Cũng không biết hắn có chuyện gì cần cầu cạnh Khương Thần nhưng nghe tới giọng nói có phần vội vàng.

“Đại gia…” Từ Trạch Đông khuôn mặt hơi mất tự nhiên, ấp úng. Hắn bình thường tại Vẫn Triết ngang dọc tung hoành, ngoại trừ lão cha liền chưa biết sợ ai. Nhưng không hiểu sao, từ sau khi nhìn thấy thủ đoạn của Khương Thần, hiện tại mỗi khi gần hắn, Từ Trạch Đông lại cảm thấy một luồng áp bách khiến cho khó thở.

“Có chuyện mau nói, ta cũng không có thời gian ngồi đây nghe ngươi dài dòng.” Khương Thần bất động thanh sắc đáp.

Từ Trạch Đông lúc này mới hít sâu một hơi lấy lại tinh thần, đoạn liếc nhìn năm thanh niên ngồi vây quanh, vừa là đám huynh đệ, cũng là đám hoàn khố thiếu gia tại Vẫn Triết thành phố này.

“Đại gia có phải hay không là võ giả?” Từ Trạch Đông khẽ nói. Dường như nhắc tới hai từ võ giả khiến cho hắn rất kiêng kị.

Khương Thần nhếch mép cười. Võ giả hai từ này hắn không phải chưa từng nghe qua. Hắn trước đây cũng đã từng thử lấy võ nhập đạo. Tuy nhiên đối với đám người võ giả này, so với tu luyện nguyên thuật thực sự quá yếu nhược. Võ giả tại Lam Hải tinh này số lượng không nhiều, cũng được phân ra các loại cấp bậc dạng như Ngoại lực, Nội Lực, Hóa cảnh Tông sư, Tiên Thiên. Tiên Thiên chính là cảnh giới cao nhất của võ giả, Tiên Thiên phía sau đám người võ giả kia chưa từng ai mò tới. Tuy nhiên, so với tu sĩ, phía sau Tiên Thiên cũng chỉ ngang ngửa với một tên Nguyên Thể Cảnh hậu kì, vì vậy Khương Thần khi nghe tới hai chữ võ giả này, khuôn mặt không tự chủ có chút khinh thường.

Võ giả thường là cận thân tác chiến, tu sĩ bắt đầu từ Nguyên Thể Cảnh mới có thể tu luyện công pháp, do vậy thời điểm đầu khả năng giao chiến đối với võ giả sẽ ăn thiệt thòi. Thế nhưng sau khi bước vào Nguyên Thể Cảnh, nếu như võ giả không thể nhập đạo, cuối cùng cũng chỉ là một người bình thường, so với tu sĩ loại này chính là cách biệt một lạch trời.

Võ giả loại người này tại Đại Thiên Nguyên Giới không phải không có. Bởi vì tu luyện nguyên thuật có phần khắt khe về linh căn cùng tư chất, có những kẻ mãi mãi không thể bước chân lên con đường tu luyện. Đám người đó chọn cách lấy võ nhập đạo. Đám người lấy võ nhập đạo sẽ xuất hiện hai khả năng, một là đi không xa trên con đường tu luyện nguyên thuật, thứ hai là đi cực kì xa. Tại Đại Thiên Nguyên Giới lúc trước có truyền kì về một vị Tiên Đế cường giả, lúc còn là một vị thanh niên sau khi tới tông môn khảo thí, liền bị đuổi về bởi không có tư chất, hắn liền chọn con đường lấy võ nhập đạo. Cuối cùng vượt qua Nguyên Đế đỉnh phong, đột phá Tiên Đế thành tựu, tông môn kia một năm đó trở thành trò cười cho thiên hạ.

Lại nói, Khương Thần lúc này trầm mặc không đáp. Từ Trạch Đông tưởng rằng hắn không biết võ giả là gì, khuôn mặt hiện lên vô cùng kinh ngạc. Lúc trước Khương Thần vung tay liền có thể khiến cho những hòn đá kia bắn đi tốc độ cao, Từ Trạch Đông hắn nghĩ rằng Khương Thần tối thiểu cũng là một tên Nội Lực võ giả đi. Nhưng hiện tại xem ra không phải.

“Đại gia…ta tưởng ngươi là võ giả.” Từ Trạch Đông khẽ nói, sâu trong ánh mắt, phần sùng bái kia đã giảm bớt. Võ giả loại người ngày vạn người mới có một người có thế tu luyện được, đối với Khương Thần tư chất, Từ Trạch Đông làm sao không thần tượng.

“Ngươi cứ nói đi.” Khương Thần hai mắt khẽ híp lại, xem ra
tên này đang gặp chút vấn đề liên quan đến võ giả.

Từ Trạch Đông nhìn thấy Khương Thần hai mắt khẽ híp, không tự chủ được liền nuốt nước bọt. Hắn hiện tại có cảm tưởng bản thân đang bị một hung thú nhìn chằm chằm.

“Đại gia…nếu như ngươi không phải võ giả, vậy liền...” Từ Trạch Đông nhìn thấy vẻ hứng thú trên khuôn mặt Khương Thần, từ “thôi” liền nuốt ngược trở lại. Hắn bắt đầu kể vấn đề của bản thân.

Đối với mỗi gia tộc thường thường sẽ thuê một võ giả ở trong bóng tối chống lưng hoặc thay gia tộc làm những việc người bình thường không làm được. Nếu như không phải lúc vạn bất đắc gĩ, bọn họ sẽ không xuất thủ.

Lại nói Từ gia tại Vẫn Triết cũng là một gia tộc quái vật, so với Hàn gia không yếu đi bao nhiêu. Bọn họ lúc trước có mời một vị võ giả tới làm khách khanh trưởng lão cho gia tộc, đối với gia tộc, vị khách khanh này đã nhiều lần hỗ trợ, có thể nói là gắn bó mật thiết.

Tuy nhiên, gần đây vị võ giả này gặp một chút vấn đề khó giải quyết. Số là kẻ thù trước đây của hắn tìm tới. Lúc trước hai người mang thù, đã từng chém giết qua, người kia không chết liền chạy trốn đi. Hiện tại một thân võ công cao cường quay trở lại, vị khách khanh Từ gia vì lo sợ nên cần Từ gia hỗ trợ tìm tới một vị võ giả tới áp trận.

Giữa lúc tình thế lửa xém lông mày, Từ Trạch Đông liền nghĩ tới Khương Thần, hi vọng hắn là một tên võ giả.

“Vậy là hiện tại vị khách khanh của Từ gia các ngươi đang lâm vào tình thế quẫn bách?” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói.

“Đúng vậy a đại gia, ta nghĩ ngươi là một tên võ giả cho nên mới tìm tới ngươi trước tiên.” Từ Trạch Đông cười khổ nói. Mặc dù việc này nhìn qua liền không ảnh hưởng tới gia tộc hắn, nhưng vị khách khanh kia đã gắn bó với Từ gia lâu năm, lại là bằng hữu của gia gia hắn. Từ gia không thể không giúp đỡ.

“Loại sự tình này ta có thể giúp các ngươi.” Khương Thần mỉm cười nói, thanh âm mang theo chút ý vị.

Từ Trạch Đông nghe vậy, khuôn mặt đang sầu não trở nên tươi tỉnh. Hắn bởi vì việc này mỗi lần về nhà đều bị lão cha cùng gia gia giận cá chém thớt, lúc đó trước mặt hai người, hắn đã hùng hổ tuyên bố sẽ ra ngoài tìm một vị võ giả về. Mấy ngày nay hắn đang rầu rĩ không biết làm cách nào có thể liên hệ được với võ giả, bời vì loại người này tâm cao khí ngạo, rất ít khi ra tay xuất thủ. Đồng thời cũng không phải ai cũng liên hệ được với bọn họ. Hiện tại nghe tới Khương Thần có thể giúp được việc này, không tránh khỏi mừng khôn xiết.

“Đại gia, ngươi yên tâm, nếu như việc lần này có thể xong, chắc chắn lão cha cùng gia gia ta sẽ không bạc đãi ngươi…” Từ Trạch Đông hào khí ngút trời nói. Hắn hiện tại đang tưởng tượng cảnh dẫn về một vị võ giả, sau đó được lão cha cùng gia gia các loại ngợi khen. Hắn cũng đã tưởng tượng tới khuôn mặt nên vênh lên một góc bao nhiêu độ để ra oai với những biểu huynh biểu đệ khác. Dù sao hỗn thế ma vương như hắn thường trong nhà sẽ bị mọi người khinh thường bởi vì bất tranh khí.

Khương Thần không nói gì. Chỉ là một chút võ giả, hắn không để vào mắt, chẳng qua ra tay giúp đỡ liền vì thời gian này đám Từ Trạch Đông kia chiếu cố tiểu nữ hài Lam Tiểu Nhu chu đáo. Nếu không hắn mới lười quản chuyện bao đồng. Dù sao chuyện không gây đến trên người hắn, hắn lười quản.

“Như vậy đi đại gia, hiện tại nếu như ngươi có thời gian liền đến Từ gia ta một chuyến? Không biết ý đại gia thế nào?” Từ Trạch Đông nói. Hắn cũng cần ước lượng Khương Thần so với vị khách khanh trong nhà thực lực như thế nào. Dù sao nếu như Khương Thần không thể bằng được lão, đi trợ giúp cũng coi như không có tác dụng.

Tâm tư này của Từ Trạch Đông Khương Thần làm sao không thấu, chẳng qua hắn có hay không muốn vạch mặt thôi. Dù sao chuyện này đối với bọn họ cũng coi như hệ trọng.

“Được, vậy liền đến Từ gia ngươi.” Khương Thần lạnh nhạt đáp, không coi đó làm một chuyện. Đoan hắn như có như không cười nói: “Cũng phải xem xem Từ lão cùng cha ngươi thế nào lại sinh ra một tên hoàn khố thiếu gia như ngươi.”

Đám người Từ Trạch Đông khuôn mặt thoáng vẻ mất tự nhiên, chỉ cười gượng cho qua. Bọn họ nguyên bản cũng có chút thủ đoạn, chẳng qua vì sống sung túc lười biếng từ bé quen thân nên sinh ra nghịch ngợm. Hiện tại mới trở thành sáu tên hỗn thế ma vương sừng sỏ không chỉ tại Vẫn Triết thành phố mà còn cả vùng đất Vẫn Triết này.

“Mà thôi, đại gia ngươi muốn ăn gì liền gọi, hôm nay bao tại trên người ta.” Từ Trạch Đông vỗ ngực hào sảng nói. Đoạn khuôn mặt gian xảo hướng về phía năm tên huynh đệ nháy mắt. Vị Ứng thiếu gia lần trước bị La Tuấn Kiệt đấm vẹo sống mũi khẽ liếm môi, hướng về phía Khương Thần thần thần bí bí nói.

“Đại gia, ngươi có hay không hứng thú với nữ nhân... chúng ta mới phát hiện ra một KTV rất được.” Nói xong hai mắt phát sáng. Nhớ lại lần trước được mấy cô em tiếp đón tận tình, khuôn mặt không khỏi hiện lên vẻ dâm tà.

Khương Thần chỉ gật gù, không nói thêm gì. Đám người này ngoại trừ ăn uống quậy phá trong đầu cũng chỉ liền chơi nữ nhân, phao nữ hài, quả thật chính là hỗn thế ma vương, phế vật của Vẫn Triết thành phố.



“Lão cha, gia gia, ngươi xem ta đã đem một vị võ giả về, con trai ngươi cũng không phải loại ăn không ngồi rồi a.”

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện