Vô Tận Trùng Sinh

Sâu Kiến Cũng Dám Đánh Chủ Ý Lên Ta


trước sau

Khương Thần sau khi dàn xếp mọi chuyện ổn thỏa, liền quay trở lại Vẫn Triết thành phố. Mấy gốc dược thảo còn đang đợi hắn ở nhà đây. Đồng thời, hắn cũng nóng lòng trở lại luyện chế một cái đan lô vừa tay.

Trước đó có lẽ phải gom thêm số lượng lớn kim loại để làm công tác chuẩn bị. Chuyện này hắn cũng không thể tự thân thu gom được, đành phải tìm người có bản sự để nhờ vả. Giao tình với Hàn gia bọn họ sớm trả đủ. Từ gia từ lúc đó đến giờ cũng chưa thấy liên hệ. Chỉ còn Cao gia hiện tại đang thiếu nợ nhân tình của hắn.

Khương Thần trước hết trở lại nhà trọ nhìn mấy gốc dược thảo. Mấy ngày hôm nay đi xa cũng không kịp tưới tắm gì cho bọn chúng. Chỉ dựa vào tiểu Hỗn Nguyên Tụ Linh Trận, tốc độ thuế biến thành linh dược quả thật như gãi ngứa.

“Xem ra cần đẩy nhanh tiến độ xây dựng đại trận a.” Khẽ lẩm nhẩm toan tính, hắn không để ý từ lúc nào, phía sau lưng xuất hiện một đạo thân ảnh.

“Ngươi trở về lúc nào?”

Đạo thân ảnh này ngoại trừ Mộng Phạn thì còn ai. Lúc này nàng trên tay cũng cầm theo một bình nước nhỏ, chuẩn bị chăm sóc vườn hoa.

“Vừa mới.” Khương Thần không quan tâm, khẽ đáp. Đoạn lại say sưa nhìn mấy gốc dược thảo, bàn tay khẽ vân vê từng thân cây.

Nếu như tại Đại Thiên Nguyên Giới người có thể nhìn thấy thủ pháp hiện tại của Khương Thần, chắc chắn sẽ há hốc mồm kinh ngạc. Bởi vì từ trước tới giờ, chắc chắn chưa có ai từng nghĩ tới, có người lại đem phù văn khắc lên một gốc linh dược.

Loại hành động này đơn giản chính là phá hoại. Bời vì khắc họa phù văn nhìn qua tưởng như thiên về loại hình ôn nhu khéo léo. Nhưng thực chất lại cần cực lớn lực đạo cùng tổn thất. Nếu như khắc họa phù văn lên ngọc thạch, ngọc khí các loại, bởi vì loại đồ vật kia có độ cứng nhất định, cho nên có khả năng gánh chịu được phù văn.

Đối với một gốc linh dược hoặc dược thảo, loại khắc họa phù văn này không chỉ làm cho dược thảo tổn hại mà còn khiến cho một phần dược tính bị mất đi. Vì vậy, nếu như có người nhìn thấy hành động của Khương Thần hiện tại, chắc chắn sẽ mắng hắn một tiếng phá gia chi tử.

Trước đó, Khương Thần đối với loại điên rồ nghiên cứu này thời điểm còn ở Thánh tộc, quả thật cũng có người thầm kín gọi hắn là bại gia tử. Bởi vì thử nghiệm loại hành động khắc họa phù văn lên linh dược kia, hắn đã tiêu tốn không biết bao nhiêu linh dược của Thánh tộc.

Sau này, khi mà nghiên cứu thành công thủ pháp khắc họa phù văn lên linh dược, thành quả ngược lại đem bọn hắn há hốc mồm. Toàn bộ linh dược được khắc họa phù văn khi đó dược tính được đề cao một thành, khả năng tinh luyện loại bỏ tạp chất cũng được đề thăng.

Phải biết, đối với các loại cao giai linh dược, một thành chính là vô cùng kinh dị. Một thành dược tính tăng lên, nếu như một lô đan dược luyện được năm viên. Chính là đề cao năm thành a. Chính vì thế, loại thủ pháp này năm đó tại Thánh tộc chính là một loại trào lưu.

Tuy nhiên, khi hắn nghiên cứu sâu hơn về vấn đề này, hắn phát hiện ra đồng thời khắc họa phù văn, ngươi cần phải bổ khuyết tổn thương gây ra cho linh dược, vì vậy mà loại thủ pháp này, chỉ có thân mang mộc thuộc tính mới có thể làm được. Do vậy, tại Thánh tộc khi đó cũng ít người có thể làm được loại thao tác này.

Dĩ nhiên, thủ pháp khắc phù văn lên linh dược này đối với Thánh tộc vẫn được coi là bí mật, không truyền ra ngoại tộc.

Lại nói Khương Thần cũng đã lâu rồi chưa thử khắc họa phù văn lên linh dược, hiện tại nóng lòng khắc họa lên mấy gốc bán linh dược này. Nếu như thành công, tốc độ thuế biến cùng dược tính chắc chắn sẽ tăng lên.

Chỉ là, hiện tại hắn cũng chỉ dám khắc một chút phiên bản tối giản của phù văn khi trước mà thôi.

Nói đùa, phù văn khi trước hắn dùng để khắc lên cao giai linh dược, đều là một số loại phù văn tự nghiên cứu cùng tham khảo các bậc tiên hiền. Tất cả đều là các loại phù văn cấp cao. Loại phù văn này không nói hiện tại hắn có thể khắc họa được hay không, nếu như khắc lên một gốc bán linh dược, chắc chắn gốc bán linh dược đó báo hỏng.

“Đúng rồi, cảm ơn ngươi đã cho ta mượn tiền…ta nhất định đi làm trả nợ ngươi.” Mộng Phạn đang tưới cây, chợt nhớ ra điều gì, quay sang Khương Thần khuôn mặt cảm kích nó.

“Ừm, không cần thiết vội vàng, trả dần cũng được.” Khương Thần khẽ nói, giọng nói không nghe ra vui buồn mừng giận. Hắn cũng không thực sự cần tiền gấp. Tránh cho Mộng Phạn lại chăm chú đi làm trả nợ, bỏ bê việc học hành.

“Đúng rồi, ta quên chưa hỏi ngươi…ngươi hiện tại bao nhiêu tuổi a?” Mộng Phạn khuôn mặt hiện lên phiếm hồng nói.

Nàng thời gian sống chung với Khương Thần đều coi hắn tuổi tác ngang nhau, vì vậy khi nói chuyện cũng không có kính ngữ. Hiện tại nhớ tới, mới đem ra hỏi Khương Thần.

“Nói ra có chút dọa chết người.” Khương Thần cười nhạt nói.

Đoạn lại chăm chú vào mấy gốc dược thảo. Các ngón tay mỗi lần lướt qua thân mỗi gốc dược thảo đều để lại một vệt sáng nhỏ màu xanh lục. Vệt sáng này bởi vì đồng màu với thân cây, vì thế nếu như không để ý kĩ sẽ không nhận ra.

“Làm sao? Ngươi trẻ hơn so với tuổi thật?” Mộng Phạn mỉm cười nói, không cho rằng lời nói của Khương Thần là thật.

“Có thể coi như vậy.” Khương Thần gật gù đáp. Hắn hiện tại nói ra hắn đã ngót một vạn rưỡi tuổi, ai mà tin nổi.

“Làm sao ta thấy ngươi chỉ ở trong nhà cùng chăm sóc mấy gốc cây này, ngươi không đi làm sao?”

Khương Thần chỉ khẽ cười, ánh mắt nhìn mấy gốc dược thảo cưng chiều nói:

“Đối với ta, những gốc cây này quan trọng hơn hết thảy mọi thứ.”

Mộng Phạn nghe vậy, khuôn mặt mộng bức. Bình thường, nàng thấy Khương Thần đối với mọi thứ vô cùng hờ hững. Duy chỉ ở bên cạnh mấy gốc dược thảo này, nàng mới thấy
khuôn mặt hắn trở nên bình thản, nhu hòa. Hiện tại nghe hắn nói vậy, không khỏi cảm thấy, tên này quả đúng thật là một kẻ cuồng dược thảo.

“Ngươi trở lại nhà trọ lúc nào.” Ngồi trên ghế sofa uống trà do Mộng Phạn pha, Khương Thần lạnh nhạt hỏi.

Lúc này đã là vài ngày sau. Hôm nay là chủ nhật, cửa hàng Mộng Phạn làm thêm đóng cửa, nàng cũng không phải đến trường, vì thế mới có thời gian ngồi tiếp chuyện hắn.

“Đại khái khoảng gần một tuần.” Mộng Phạn không chút để ý nói: “Có chuyện gì sao?”

Khương Thần trầm mặc không nói.

Đêm qua, hắn ngồi đả tọa tu luyện, liền cảm nhận thấy nhà trọ như có như không đã từng có người lạ đặt chân đến. Loại cảm giác linh mẫn này Khương Thần có từ khi bắt đầu bước chân ra khỏi Thánh giới, giáng lâm Đại Thiên Nguyên Giới. Không còn che chở của Thánh tộc, nếu như không luyện cho mình cảm giác nhạy bén này, rất dễ bị kẻ khác nhắm vào mà không biết.

Lại nói, thời điểm cảm nhận được loại khí tức kia, hắn như có như không cảm giác có chút quen thuộc.

“Không có gì.” Khương Thần cười nhạt nói: “Ra ngoài thời điểm, chú ý một chút.”

Nói đoạn hắn đi ra ngoài.

Hôm nay, hắn toan tính tới Cao gia nhìn xem tình huống Cao Nhược Vũ thế nào. Nhân gia bị bệnh hơn một tuần nay, thân là chỗ quen biết vẫn chưa tới thăm nom nàng một chút. Mặc dù đối với Cao gia hắn vẫn còn chút ít ghét bỏ. Thế nhưng là Cao gia nói chung, chứ không nhắm tới một vài cá nhân như Cao Nhược Vũ nàng.

Lúc trước, nếu như chỉ là chữa bệnh cho Cao Nhược Vũ, hắn hoàn toàn có thể một lá phù chỉ có thể chữa khỏi. Chỉ là hắn muốn nhìn một chút, loại âm hồn nào dám bỏ ngoài tai cảnh cáo của hắn, toan tính giết người bên cạnh hắn.

Cao gia hôm nay tiếp đón Khương Thần phải nói rằng cực kì nồng hậu.

Ngay khi hắn vừa mới bước chân tới Cao gia, Cao Hình Thiên đã thân dẫn theo con cháu ra đón. Bỏi vì sao?

Ngay sau ngày hôm đó, Cao Hình Thiên đã phế truất quyền hành của Cao Lãm, nâng Cao Nhược Vũ lên làm gia chủ Cao gia. Hiện tại Khương Thần tới chữa bệnh cho nàng, tương đương với chữa bệnh cho Cao gia gia chủ. Cao gia làm sao không tiếp đón cẩn thận cho được.

Ngoài ra, Cao Hình Thiên sau ngày hôm đó cũng đã tập hợp con cháu Cao gia, ban hành một chút luật lệ mới. Theo đó, con cháu Cao gia về sau đối với Khương Thần cũng như đối với Cao gia gia chủ. Điều này ban đầu dấy lên một chút phản đối của mọi người. Tuy nhiên, sau khi bị Cao Hình Thiên cùng Cao Lãm chấn nhiếp, liền không còn ai dám phản đối.

Khương Thần thời điểm vừa mới bước vào của Cao gia cũng bị bọn hắn là cho giật mình. Cảm giác Cao gia mọi người hôm nay dường như còn hơn so với Cao Nhược Vũ bị trúng tà.

“Khương tiên sinh, mấy ngày hôm nay, dựa theo ngươi nói, ta đã cho người xin được một chuỗi phật châu, đối với Nhược Vũ nàng dường như có chút yên bình.” Cao Hình Thiên trước tiên khuôn mặt phấn khởi nói.

Khương Thần gật đầu, điều này hắn đã dự liệu từ trước. Nếu như quả thật phật châu cầu được từ một vị trụ trì chùa miếu nào đó, phật châu thường thường sẽ lây dính điềm lành. Đối với việc khắc chế tà vật cũng có tiểu tác dụng.

“Hiện tại có thể cho vị nữ gia nhân kia về nghỉ ngơi, có lẽ mấy ngày nay nhân gia cũng đủ sợ hãi.” Khương Thần khuôn mặt không rõ hỉ nộ nói: “Đêm nay liền để ta tới đi.”

“Khương tiên sinh, như vậy Nhược Vũ nàng?” Cao Hình Thiên khuôn mặt hiện lên vui mừng nói. Ẩn ẩn từ trong câu nói của Khương Thần đoán ra, đêm nay hắn sẽ thi pháp trừ tà. Cao Nhược Vũ từ đó có khả năng khỏi quái bệnh.

“Tùy thuộc vào thứ kia đêm nay có tới hay không.” Khương Thần bất động thanh sắc nói: “Nhưng cũng nhắc nhở các ngươi, nếu như nửa đêm xảy ra chút âm thanh, cũng không nên để ý, việc ai nấy làm.”

“Các ngươi nghe rõ.” Cao Hình Thiên nghiêm mặt quát tới đám con cháu cùng đám gia nhân đang ngồi bên dưới.

“Rõ.”

“Biết rõ liền tốt, đối với các ngươi, chuyện này cũng không tốt đẹp gì.” Khương Thần khẽ gật đầu nói.

Chung quy hắn vẫn không bỏ được một chút nhân từ. Đoạn, hướng Cao Hình Thiên nói:

“Phiền Cao lão ngươi cho người gọi vị nữ tử ở cạnh Cao Nhược Vũ mấy ngày hôm nay tới đây.”

Cao Hình Thiên gật đầu đánh mắt cho một tên gia nhân, ra hiệu cho hắn gọi vị nữ tử gia nhân ở cùng với Cao Nhược Vũ mấy tối hôm nay tới.

Truyện convert hay : Ta Có Một Con Thuyền Vô Địch Chiến Hạm

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện