“Đại gia, biệt thự ngươi lúc trước vị mỹ nữ kia là ai? Ta nhìn nàng cảm thấy có chút quen mắt.”
Từ Trạch Đông lúc này vẫn đang vừa lái xe, vừa huyên thuyên đủ thứ chuyện trên đời, vừa như có như không ám chỉ vị nữ tử tại biệt thự lần trước gặp được. Hắn quả thật bị nàng bỏ bùa mê. Chẳng qua không dám đối với nàng làm bậy vì sợ nàng là người của Khương Thần.
Lúc này hỏi chuyện Khương Thần, trong lòng lại có chút hi vọng nàng với Khương Thần không có quan hệ gì.
Quả nhiên một câu tiếp theo của Khương Thần khiến cho hắn như nở hoa trong bụng.
“Chỉ là cái người qua đường, chịu nhờ vả mới cho nàng ở lại.”
Nghe vậy, Từ Trạch Đông tay cầm cần số liền vỗ lên đùi, miệng ngoác ra cười lớn, hớn hở nói:
“Ta đoán ra ngay a, đại gia ngươi làm sao có thể vừa mắt mấy cái nữ tử phàm trần a.”
“Bớt ở đó xàm ngôn, không phải ngươi lại đánh chủ ý lên nàng đấy chứ?” Khương Thần cười nhạt nói.
Từ lúc nói chuyện với Từ Trạch Đông, nhận ra tên này vẫn như có như không hỏi tới Lục Tiểu Uyển. Khương Thần biết kẻ này lại nổi lên ý nghĩ không chân chính. Mặc dù vậy, hắn vẫn lời ngay nói thật, Lục Tiểu Uyển với hắn quả thật chính là người dưng.
Nếu như không phải chịu Lâm Thải Hân nhờ vả, hắn còn lâu mới cho nàng ở chung biệt thự.
“Đại gia ngươi khéo đùa, ta một lòng chung thủy với Nhược Vũ a.” Từ Trạch Đông cười khan nói, thế nhưng bộ mặt gian xảo của hắn đã phản bội chính hắn.
Tên này chắc chắn đang nói một đằng nghĩ một nẻo. Mới vừa rồi còn một điều Cao gia tiểu nha đầu, hai điều nha đầu Cao gia, lúc này không nghĩ tới lại thân mật gọi Cao Nhược Vũ là Nhược Vũ. Nghĩ đến thực sự buồn nôn.
“Đúng rồi đại gia, ta nhớ ra một chuyện.” Từ Trạch Đông sực nhớ ra chuyện gì, lúc này khuôn mặt hiện lên vẻ mặt thần bí: “Ngươi nghe nói tới đổ thạch bao giờ chưa.”
Đổ thạch tên gọi này là loại hoạt động tìm mua nguyên thạch phỉ thúy và cắt ra để lấy phỉi thúy bên trong. Nguyên thạch phải cắt ra mới biết được bên trong có phỉ thúy hay không và phỉ thúy giá trị bao nhiêu.
Trong giới đổ thạch thường có câu “một đao nghèo một đao phú”, nếu cắt ra được phỉ thúy tốt thì sẽ trở nên giàu có. Đen đủi không cắt ra được thứ gì coi như dùng tiền mua một cục đá.
Nguyên thạch tại Lam Hải tinh chỉ là một khối đá được khai tác từ mỏ phỉ thúy, có khả năng có phỉ thúy bên trong. Hoàn toác khác xa so với Hỗn Nguyên thạch tại Đại Thiên Nguyên Giới.
Khương Thần nghe Từ Trạch Đông nói vậy, chỉ khẽ gật đầu không đáp. Hắn trong quá khứ cũng không ít lần dạo chơi đổ thạch phường chỉ mong vận khí tốt có thể tìm thấy Hỗn Nguyên thạch. Thế nhưng chưa lần nào tìm thấy.
“Ta nghe nói tại Vân Minh thành phố chuẩn bị mở hội đấu giá nguyên thạch, nghe đồn còn xuất hiện huyết ngọc đấy.” Từ Trạch Đông hớn hở nói.
Vân Minh thành phố mà hắn vừa mới nhắc đến kia nằm tại tỉnh Yên Triết. Tỉnh Yên Triết địa phận xung quanh có rất nhiều núi đá trầm tích. Thường thường sẽ xuất hiện các mỏ khoáng thạch.
Từ lâu nơi đây đã nổi lên loại hình dịch vụ đổ thạch. Trong đó Vân Minh thành phố được coi là đổ thạch tràng lớn nhất. Toàn bộ các loại nguyên thạch cao cấp đều được đưa về đây tiêu thụ hoặc đấu giá.
“Huyết ngọc?” Khương Thần khẽ nhíu mày.
Huyết ngọc tại Đại Thiên Nguyên Giới là một loại vật liệu hiếm có, được dùng để chế tạo những loại pháp bảo phòng ngự công kích linh hồn.
Loại vật liều này nói dễ dàng nhận ra thì cũng rất dễ, nói khó liền cũng khó. Ngọc này toàn thân đỏ như máu, thế nhưng nhìn vào lại có cảm giác trong suốt như pha lê.
Nếu như nguyên giả nhìn qua lâu vào loại ngọc này, linh hồn sẽ có xu hướng bị hấp dẫn.
Tại Đại Thiên Nguyên Giới cũng không thiếu các loại vật liệu như Xích Viêm Thiết, Hỏa Nguyên Thạch đều có vẻ ngoài giống như huyết ngọc. Các loại vật liệu trên đều xuất hiện số lượng lớn cho nên huyết ngọc thường thường sẽ bị nhầm tưởng với các loại vật liệu đó.
Lại nói Khương Thần khẽ nhíu mày lẩm nhẩm tên loại ngọc này một lần nữa. Hắn cũng không chắc huyết ngọc mà Từ Trạch Đông vừa mới nhắc tới kia có phải hay không cũng là huyết ngọc tại Đại Thiên Nguyên Giới.
“Làm sao? Đại gia, ngươi có hứng thú hay không tới chơi một thanh. Nếu như vận khí tốt có thể mở ra ngọc tốt sau đó liền phát tài a.” Từ Trạch Đông cười cười nói.
“Ngươi thiếu tiền đến vậy sao?”
Khương Thần có chút buồn cười nói. Từ Trạch Đông này mặc dù thiếu gia một đại gia tộc giàu nứt đố đổ vách, thế nhưng lúc nào cũng một bộ hám tiền. Từ lần cá cược hắc quyền lần trước đến đổ thạch lần này, có thể thấy hắn ngoại trừ phá phách còn có máu cờ bạc đỏ đen.
“Cái này liền không liên quan đến tiền bạc a đại gia.” Từ Trạch Đông vội vàng kêu lên, đoạn khuôn mặt đỏ lên vì hưng phấn nói: “Đại gia ngươi chắc chưa từng trải qua cảm giác tim đập thình thịch a. Loại cảm giác đó thực sự kích thích.”
Dứt lời, hắn khẽ nuốt nước bọt sau đó lại nói tiếp:
“Cũng không ít người tới chơi đổ thạch các loại chính không phải vì tiền mà là vì tìm tới cảm giác kích thích kia a.”
Khương Thần khẽ gật đầu. Điều này thì hắn công nhận. Quả thật có nhiều người không quan tâm sẽ cắt ra gì. Cái họ cần là cảm giác kích thích, hồi hộp thời điểm cắt thạch, loại cảm giác mới mẻ mà họ chưa tùng trải qua bao giờ.
Đó cũng là lí do dễ hiểu tại sao có những người có rất nhiều tiền thế nhưng vẫn sa chân vào tệ nạn xã hội, nghiện ngập chất kích thích. Bọn họ có nhiều tiền, bọn họ sớm trải qua các loại cảm giác mà người nghèo chưa từng trải qua. Cái họ cần chính là cảm giác
mới lạ.
Loại cảm giác kích thích hồi hộp như đánh bạc, cược thạch kia cũng giống như các chất kích thích. Đều là các loại cảm giác mà những người nhiều tiền sẽ nhắm tới.
“Thế nào đại gia? Ngươi có hứng thú hay không?”
“Không có hứng thú.” Khương Thần lạnh nhạt đáp.
Hắn hiện tại nếu như chơi đổ thạch, không khác gì gian lận. Không nói tới sử dụng Thánh Đồng, chỉ bằng tự thân cảm nhận, hắn cũng có thể biết nguyên thạch nào có ngọc tốt ngọc xấu.
Nếu như biết trước điều đó rồi, làm sao còn gây cho hắn cảm giác kích thích, cảm giác hứng thú nữa.
Bởi vì không có thứ gì gây ra cảm giác hứng thú cho hắn cho nên hắn mới hình thành loại cảm giác hờ hững lạnh nhạt thế này.
Lam Hải tinh hiện tại đối với hắn giống như một bản nhạc nghe đi nghe lại nhiều lần. Ban đầu lúc mới nghe liền vô cùng yêu thích. Nghe đi nghe lại hàng ngàn lần, ngươi sẽ đối với bản nhạc đó sinh ra hờ hững. Nghe cũng được không nghe cũng không sao.
Hoặc lấy ví dụ dễ hiểu hơn, ngươi là cái sinh viên đại học, bắt ngươi làm một ngàn bài toán cấp một. Loại cảm giác ngươi sinh ra cũng chính là cảm giác hiện tại Khương Thần đang phải trải qua.
…
“Đại gia, ngươi thấy đám quặng kia thế nào?”
Trên đường trở về biệt thự, Từ Trạch Đông cố gắng tạo hứng thú cho cuộc trò chuyện, không ngừng đặt ra câu hỏi cho Khương Thần. Chỉ là Khương Thần đối với những câu hỏi dạng như thế này chỉ khẽ ậm ừ cho qua.
Từ Trạch Đông vừa mới đưa hắn tới kho dự trữ quặng sắt. Số lượng quặng thời gian qua công ty này tích lũy khiến cho Khương Thần khá hài lòng.
Mặc dù chỉ là các loại quặng sắt bình thường trong tự nhiên, thế nhưng rơi vào tay Khương Thần lại là một chuyện khác.
Hắn có thể chắc lọc ra tinh hoa kim loại, từ đó kết hợp với Tinh Vẫn Thiết luyện chế đan lô.
“Không tệ.”
“Hắc hắc.” Từ Trạch Đông cười cười: “Đúng rồi đại gia, cái tiểu nha đầu lúc trước ngươi nói ta để ý tới nàng, hiện tại nàng đã rời đi Vẫn Triết.”
Khương Thần nghe vậy, trong đầu hình ảnh Lam Tiểu Nhu tiểu cô nương lấm lem kia hiện lên. Hắn gật đầu không đáp.
Hắn và nàng không quen không biết, hắn cũng không có nghĩa vụ phải quan tâm chăm sóc nàng. Hắn đã cho nàng cần câu, hiện tại bản thân nàng phải kiếm cá. Vì thế, nghe thấy Từ Trạch Đông nhắc đến nàng, hắn cũng chỉ hờ hững gật đầu, một bộ không quan tâm.
Cùng lúc đó, điện thoại chợt vang, trên màn hình hiện ra một trương khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu, kèm theo đó là ngây thơ tinh nghịch.
“Thải Hân?” Khương Thần khẽ nói.
Đầu dây bên kia, có tiếng thút thít kèm theo ngạc nhiên:
“Khương Thần, ngươi thời gian này đi đâu? Tại sao ta gọi điện không được?
“Không có ý tứ, ta có chút chuyện, không thể bị làm phiền.” Khương Thần có chút áy náy nói.
Hắn bản thân bởi vì chìm đắm vào tu luyện, vì thế nửa năm này quả thực không liên lạc với Lâm Thải Hân. Điều này vạn năm qua chính là chưa từng xảy ra, vì thế hiện tại hắn mới có cảm giác áy náy.
“Ta…ta…” Lâm Thải Hân ấp úng nói. Kèm theo đó giống như tiếng sụt sùi.
“Ngươi có chuyện gì?” Khương Thần cảm thấy nàng có chuyện, lúc này sắc mặt trầm xuống, lập tức nói.
Hắn vừa mới nói xong, đầu dây bên kia vang lên một tràng tiếng khóc. Tiếng khóc thảm thiết này giống như xé đứt từng khúc ruột của Khương Thần. Khuôn mặt vốn luôn luôn trầm tĩnh, điềm đạm của hắn lúc này cũng trở nên âm trầm.
Từ khi quen thân với Lâm Thải Hân, nàng cơ hồ chưa bao giờ phải khóc qua một lần chứ đừng nói tới khóc lóc thảm thiết như hiện tại.
Nàng chắc chắn đang gặp chuyện. Mà chuyện này có lẽ không phải nhỏ.
“Ngươi có gì bình tĩnh nói, trời sập ta cũng giúp ngươi đỡ.” Khương Thần bởi vì nàng khóc lóc cũng trở nên mất bình tĩnh.
Ghế trước, Từ Trạch Đông khuôn mặt hiện lên vô cùng ngạc nhiên, hiển nhiên hắn bị cảm xúc hiện tại của Khương Thần làm cho sửng sốt. Không biết người trong điện thoại kia là ai mà có thể khiến cho vị đại gia này thất thố đến vậy.
“Khương Thần, ta…ta phải không có mẹ rồi…” Lâm Thải Hân nói đoạn lại khóc rống lên.
***
Cảm giác truyện chưa phát triển nhiều tình tiết kích thích, các đạo hữu thấy có đúng không? Từ mai ta sẽ cố gắng phát triển sâu vào các tình tiết kích thích mới.