Vô Tận Trùng Sinh

Giết người từ xa


trước sau

Trong phòng bệnh chỉ còn một vị y tá trẻ đứng quan sát các chỉ số sinh mệnh của Viên Thải Hàm.

“A di, ngươi an tâm, ngươi bệnh chắc chắn sẽ khỏi.”

“Tiểu y sĩ, ngươi không cần an ủi ta, bệnh của ta thế nào bản thân ta không rõ hay sao?”

Viên Thải Hàm nằm trên giường bệnh thều thào nói. Giọng nói giống như một làn gió nhẹ thoảng qua, nghe vào khiến cho người ta cảm thấy hư thoát, vô lực.

Nhận thấy có người mở cửa bước vào, vị nữ y tá vội vàng chạy tới, khẽ quát:

“Ngươi là ai, tại sao lại vào đây.”

Nàng đang toan tính gọi bảo vệ, liền bị một ánh mắt của Khương Thần dọa cho hoa dung thất sắc.

“Không có lệnh của ta, không ai được bước vào.” KHương Thần hướng tới nữ y tá kia lạnh lùng nói.

Thanh âm của hắn giống như một loại ma chú khiến cho nữ ý tá sau khi nghe vào, hai mắt trở nên vô thần. Chỉ thấy nàng khẽ gật đầu, sau đó lặng lẽ bước ra khỏi phòng bệnh.

“Ngươi…tiểu Thần?” Trên giường bệnh, Viên Thải Hàm nghiêng đầu ra, có chút không xác định nói.

Đoạn nàng dự định gượng ngồi dậy, Khương Thần vội vàng tiến tới đè nhẹ vai của nàng xuống, khẽ nói:

“A di, là ta. Ngươi hiện tại cảm giác ra sao?”

“Ngươi đã đến a di cũng cảm thấy tốt hơn nhiều.” Viên Thải Hàm gạt ra một cái nụ cười, ánh mắt nhìn Khương Thần đầy từ ái.

Lần thứ nhất gặp Khương Thần thời điểm chính là một lần trên biển kia, nàng dường như bị khuôn mặt mộc mạc, phảng phất có chút buồn bã, lại luôn luôn bình thản của hắn làm cho ưa thích.

Từ lần trở về đất liền kia, nàng vẫn muốn cho hắn trở thành con rể của mình. Chỉ đáng tiếc chuyện này còn chưa kịp nói ra nàng hiện tại đã đổ bệnh nặng, cũng không biết lần này có thể hay không vượt qua một kiếp.

Khương Thần nghe vậy, khuôn mặt vẫn luôn bình thản xuất hiện chút ba động cảm xúc. Hắn cảm thấy cánh mũi chua chua. Trong cổ họng dường như có gì nghẹn lấy. Viên Thải Hàm luôn luôn đối với hắn rất tốt, hòa ái dễ gần. Lần trước rời đi Đế đô, nàng bởi vì sợ hắn lạ nước lạ cái, không tiền không việc làm, vì thế còn âm thầm cho hắn rất nhiều tiền đây.

Hiện tại nhìn thấy nàng dạng này, hắn trong lòng cũng rất khổ sở. Đồng thời sâu trong lòng lại hiện lên vô tận sát ý. Hiện trạng của Viên Thải Hàm không phải dị bệnh các loại bộc phát mà chính là do người làm. Mà ai làm hắn cũng đã đoán ra.

Hiện tại có thù oán với hắn chỉ có thể là đám người tự xưng Vu sư kia mà thôi. Chỉ là không nghĩ tới, đám người này không nhắm vào hắn, ngược lại lại nhắm vào người bên cạnh hắn. Điều này khiến cho hắn động sát tâm. Long có nghịch lân, động vào tất chết.

Khương Thần cầm lấy bàn tay Viên Thải Hàm, đưa một đạo Hỗn Nguyên Chi Khí vào dò xét.

Trong mắt Viên Thải Hàm, hành động của hắn lại giống như bắt mạch. Nàng khẽ lắc đầu nói:

“Tiểu Thần, ngươi không cần làm vậy a, chính ta thân thể, chính ta rõ ràng. Ta hiện tại có lẽ không còn chống được bao nhiêu ngày a.”

Viên Thải Hàm nhẹ nhàng nói, đoạn cầm lấy tay Khương Thần khẽ vỗ vỗ: “Sau khi ta chết, không yên tâm nhất liền chính là Thải Hân nha đầu này. Hi vọng ngươi sau này có thể ở bên cạnh chiếu cố nàng. Như vậy dù ta rời đi cũng không có hối tiếc.”

“A di ngươi không cần bi quan, chiếu cố nàng vẫn nên là ngươi tới đi a.” Khương Thần khóe miệng câu lên nụ cười, nhẹ nhàng nói: “Ta có học qua một chút y thuật châm cứu, vừa hay đối với bệnh tình của a di ngươi có kiến giải, nếu như ngươi tin tưởng, vậy liền một ngày sẽ chữa trị xong.”

“Ngươi không cần an ủi a di.” Viên Thải Hàm nắm lấy bàn tay Khương Thần, muốn nói gì lại thôi.

Khương Thần khẽ nở một nụ cười khổ. Đoạn luồng Hỗn Nguyên Chi Khí hắn đưa vào người Viên Thải Hàm kia khẽ lóe lên, sau đó biến thành một cây ngân châm từ bên trong đâm qua đỉnh đầu nàng chui ra bên ngoài. Viên Thải Hàm cũng vì thế mà ngất đi không biết gì.

Sau khi nàng hôn mê, khuôn mặt Khương Thần mới chuyển sang âm trầm.

Hắn đứng dậy, tay kết ấn, miệng niệm pháp quyết.

Cả gian phòng hồi sức tràn ngập các đạo quang mang xanh lục. Mỗi đạo quang mang giống như một làn khói, nhẹ nhàng vất vưởng trên không trung. Không gian trở nên vô cùng thần bí, giống như ngươi đi lạc vào chốn bồng lai, mỗi đạo lục quang giống như một luồng tiên khí quẩn quanh.

“Ngưng.”

Khương Thần khẽ quát lên, tất cả những đạo quang mang kia đồng loại ngưng tụ lại thành ngân châm. Tổng cộng mười lăm cây ngân châm xanh lục phân biệt cắm vào tay, chân, đầu, ngực cùng bụng Viên Thải Hàm.

Tất cả mười lăm đạo ngân châm sau khi cắm vào các bộ vị trên, lập tức xuyên qua da thịt nàng tiến vào thể nội. Bên ngoài da cũng không xuất hiện dấu vết bị đâm.

Sau khi ngân châm đâm vào cơ thể, nếu như có người đứng đây có thể nhìn thấy, từ trên người Khương Thần như có như không phát ra mười lăm dòng khí giống như mười lăm sợi chỉ xanh lục nối thẳng tới các bộ vị mà ngân châm vừa mới đâm.

“Vốn định chơi đùa với các ngươi một chút, nếu các ngươi đã đụng tới giới hạn của ta, vậy liền đi chết đi.”

Khương Thần khẽ lẩm nhẩm, đoạn mười lăm dòng khí kia đột nhiên phát sáng. Cả người Viên Thải Hàm vì thế cũng phát ra ánh sáng xanh lục. Trên người nàng, các vết bớt đen đột nhiên co rút về một điểm.

Cuối cùng, điểm đen kia phá thể mà ra toan tính trốn ra ngoài cửa sổ. Điểm đen kia nếu như nhìn kĩ, có thể thấy nó giống như một con côn trùng nhỏ cỡ đốt ngón tay út.

“Hừ.” Khương Thần nhìn theo điểm đen kia khẽ hừ lạnh.

Cũng không thấy hắn có động tác gì, chỉ thấy trên trán Thánh Đồng mở ra hướng về phía điểm đen kia phát ra một đạo tia sáng.



“Đại sư quả thật chính là thần nhân a Lâm gia đường đường là cái cự đại gia tộc, hiện tại còn không phải rối thành một đoàn.”

Trong một gian đại sảnh, một tên trung niên mặt dữ tợn mỉm cười nói.

“Đại gia tộc a đại gia tộc, chung quy cũng chỉ là phàm nhân. Ta sẽ khiến cho những người bên cạnh tiểu tử kia sống không bằng chết, để hắn biết đối địch với Vu sư bọn ta, chuyện không phải đơn giản giết ngươi một cái là xong.”

Đối diện trung niên nhân là hai bóng người. Một vị trung niên khác khuôn mặt gian xảo, lúc này đang ôm trên tay một vị nữ tử trần truồng, tay không ngừng mò mẫm các bộ vị nhạy
cảm của nàng. Khuôn mặt hiện lên vẻ dâm tà. Khóe miệng câu lên nụ cười tà dị.

Bên cạnh hắn là một tên hắc giả, mang theo mũ trùm đầu. Từ lúc nãy tới giờ hắn vẫn ngồi bất động không nói không rằng.

Lại nói đây chẳng phải là địa bàn của Huyết Sát bang tại Vẫn Triết ư. Trung niên nhân đang sờ mó nữ tử kia cũng chính là vị tứ sư huynh Vu sư nhất mạch nhập phàm giới, trả thù cho hắc bào nhân ngũ sư đệ bị Khương Thần giết chết lần trước.

Hắn còn định nói gì, chợt thấy hắc bào nhân đột nhiên giật mình.

“Chuyện gì vậy sư tỷ?”

“Không thể nào…trùng cổ ta gieo vào trong người nàng xuất hiện dị động.” Hắc bào nhân lúc này kêu lên.

Đoạn, hắn phun ra một ngụm máu, mũ trùm đầu cũng tốc lên lộ ra một trương khuôn mặt nữ tử.

Nữ tử này đôi mắt một đỏ một xanh. Khóe mắt vẽ thêm đuôi cộng thêm hàng mi dài khiến cho khuôn mặt nàng càng trở nên yêu mị.

Lúc này khuôn mặt vị nữu tử hắc bào tái nhợt, hiện lên vẻ kinh hãi.

“Trùng cổ của ta bị trọng thương.”

Trung niên nhân kia khuôn mặt cũng trở nên kinh hãi. Vị nữ tử trước mắt này mặc dù tuổi trẻ hơn hắn, thế nhưng bởi vì nhập môn trước, cộng thêm thủ đoạn kinh người khiến cho hắn không khỏi đối với nàng luôn luôn nể sợ.

Lúc này nghe nói trùng cổ nàng nuôi bị trọng thương, làm sao có thể bình tĩnh. Trùng cổ kia là thủ đoạn đắc ý nhất của nàng. Nếu như bị nàng gieo vào người, vậy sinh tử chính là do nàng khống chế.

Trung niên nhân kia cũng chưa từng nghe có kẻ nào bị nàng gieo trùng cổ vào người mà còn sống cả. Toàn bộ những nạn nhân đều trở thành thức ăn cho trùng cổ của nàng hết.

“Chẳng lẽ là do kẻ giết chết ngũ sư đệ gây nên.” Nữ tử khuôn mặt xám ngắt, lúc này kinh hãi nói.

“Không thể nào, ấn kí ngũ sư đệ lưu lại trên người hắn còn không có mất đi đâu, ấn kí đơn giản như vậy còn không phát hiện ra, làm sao có thể đối phó được với trùng cổ của sư tỷ ngươi.”

Trung niên nhân lúc này cũng không còn tâm trạng đùa giỡn. Nữ tử trần truồng kia sớm bị hắn ném qua một bên. Khuôn mặt đồng dạng cũng là xám ngắt.

Vốn tưởng rằng nhiệm vụ lần này sư phụ giao cho rất dễ dàng, hắn vì muốn giày vò Khương Thần nên bày ra đủ trò trên người những người thân thiết với Khương Thần. Không nghĩ tới lần trước bị phá hỏng, lần này tiện có sư tỷ tới, hắn liền nhờ tới thủ đoạn của nàng cũng không thành công.

Còn đang định nói gì, bên ngoài, một chấm đen bay vào, không gian cũng vì thế không ngừng vang lên tiếng chít chít.

Nữ tử kia sau khi trông thấy điểm đen, liền mừng rỡ nói:

“May mắn trùng cổ không có vấn đề gì. Xem ra người kia gặp may mắn có được thủ đoạn khắc chế tà vật. Cũng không phải bản sự lớn lao.”

Trung niên nhân thấy nàng khuôn mặt vui mừng đoán biết chuyện cũng không có gì to tát, lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.

Ba người trong đại sảnh vừa mới thở ra một hơi. Nữ tử kia toan tính há miệng ra nuốt trùng cổ trở lại liền trợn trừng mắt lên.

Nàng trông thấy gì?

Phía sau trùng cổ lúc này trống rỗng xuất hiện một con mắt màu xanh lam.

Từ trên con mắt này, nàng có thể cảm nhận được một cỗ tang thương giống như trải qua vô tận năm tháng. Con mắt này không chỉ mang theo vẻ tang thương cô tịch mà còn mang theo một loại lực lượng thần bí khiến cho nàng cảm thấy kinh sợ.

Loại kinh sợ này giống như nàng là một thường dân đối mặt với một bậc đế vương vậy.

“Thứ gì?”

Nữ tử hắc bào mới chỉ tự đặt ra câu hỏi như vậy, liền thấy con mắt xanh lam kia trợn trừng lên. Cả gian đại sảnh đột nhiên trở nên mơ hồ. Bên ngoài còn bao quanh một tầng sáng màu vàng.

Không trung vang lên một đạo thanh âm lạnh nhạt. Đạo thanh âm này giống như xuyên qua không gian, từ ngàn dặm giáng lâm tới gian đại sảnh này.

“Thanh...Tẩy.”

Đạo thanh âm vừa dứt, bên ngoài đột nhiên nổi lên một trận lôi đình.

Từng cột lôi điện to như bắp chân tụ tập lại đánh thẳng vào gian đại sảnh. Chỉ thấy bên ngoài mọi thứ vẫn yên bình, thế nhưng bên trong màn sáng vàng kia, toàn bộ không gian bị đánh nát bấy. Từng đạo từng đạo không gian nứt vỡ giống như gương kính rơi lả tả cuối cùng bị hút vào trong khoảng không tối đen.

Ba người kia còn chưa kịp kêu lên, liền cùng với gian đại sảnh theo không gian vỡ nát biến mất.

Đến khi màn sáng vụt tắt, lôi đình tán đi, xung quanh mới trở lại bình thường. Một vùng không gian bị đánh thành lỗ đen kia lúc này trở về nguyên trạng.

Chỉ là nơi đó đâu còn gian phòng khách, đâu còn ba người. Nơi đó chỉ còn một hố sâu đen ngòm không thấy đáy. Giống như nơi đó chính là một cái vực sâu. Đại địa chưa từng xuất hiện ở nơi đó.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện