***
Chủ nhân của thanh âm chanh chua này là một thiếu nữ, tuổi chạc Lâm Hinh Nhi, nàng tên Trương Vân Vân, là người Trương gia, đồng thời là biểu muội xa của Trương Lôi. Nàng thích Trương Lôi từ nhỏ, nhưng Trương Lôi lại có hôn ước với Lâm Thải Hân, vì vậy nàng đối với họ Lâm vừa ghét vừa hận. Học chung với Lâm Hinh Nhi, hai người đối địch với nhau nhiều năm, chưa bao giờ bỏ sót một cơ hội đả kích nhau. Giống như hiện tại, Trương Vân Vân đang đi du lịch cùng một đám con em quyền quý, gặp Lâm Hinh Nhi ngồi ăn đồ ăn vỉa hè, liền không nhịn được đả kích thật mạnh, muốn cho nàng bẽ mặt trước mọi người.
“Ơ, là Trương a di a, không ở nhà học ôn nhu, ra ngoài làm gì thật bẽ mặt.”Lâm Hinh Nhi tủm tỉm nói. Nàng hiện đang nhắc lại nỗi đau của Trương Vân Vân, lúc trước Trương Vân Vân cậy nhà có quền thế, liền bắt ép một tên tiểu nam sinh theo đuổi mình, không ngờ tiểu nam sinh kia bối cảnh cũng không phải nhỏ, liền bị hắn gọi một câu Trương a di chanh chua, từ đó Lâm Hinh Nhi như bắt được điểm yếu này, trên dưới mỗi lần chạm trán Trương Vân Vân đều khơi gợi nỗi đau này ra.
Trương Vân Vân bạn bè đằng sau khẽ bụm miệng, không dám cười, Trương Vân Vân ngược lại hiếm khi không thấy tức giận, chỉ cười: “ Ít nhất còn không bằng ngươi, đồ nữ nhân lẳng lơ, liền đi ăn vỉa hè cùng một dã nam nhân, hắc hắc, chuyện này truyền về Lâm gia các ngươi, hẳn sẽ là một truyện cười lớn...tỷ tỷ thì sống trên đảo hoang cùng một tên nhà quê, muội muội thì đi ăn hàng cùng một tên dã nam nhân.”
Nói đoạn lại ôm bụng cười, bằng hữu phía sau nghe được chuyện này, không khỏi há hốc mồm, cách đây 3 năm, bọn họ có nghe nói đại tiểu thư Lâm gia gặp nạn trên biển, không ngờ lại cùng với một tên nam nhân sống trên đảo hoang. Nghĩ vậy, nhiều người trong đầu không khỏi xuất hiện một chút ý nghĩ kì quái.
Khương Thần vốn định không can dự mâu thuẫn của hai nàng. Tuy nhiên, một câu nói vừa rồi, nàng đã đụng tới mấu chốt của hắn. Hắn nhất định sẽ cho nữ nhân chanh chua này biết, răng rơi đầy đất là ý vị như thế nào.
Lâm Hinh Nhi thấy Khương Thần buông đũa, liền như mở cờ trong bụng, lúc trước hắn không cần nhìn vẫn né được cú đâm của tên cướp, xem ra chính là cái người luyện võ, lần này Trương Vân Vân ả chanh chua này động ai không động lại động đến hắn, xem ra ngày tàn của nàng sắp đến.
Trương Vân Vân cũng để ý thấy Khương Thần buông đũa, sắc mặt có phần không hề tốt, liền quay sang đả kích hắn: “Xem ngươi kìa, một thân đồ vỉa hè, tóc tai thì bù xù, tính đi đóng phim hay cosplay kiếm hiệp đây, nhìn qua chính là một cái dã nam nhân.”
Khương Thần hiếm khi nở một nụ cười, chỉ là nụ cười có chút rét lạnh, không khí nóng bức đột nhiên trầm xuống, thay vào đó là lạnh lẽo thấu xương. Hắn hướng Lâm Hinh Nhi, lạnh nhạt nói: “Ngươi có thể khinh thường dẫm đạp một con kiến dưới chân ngươi.”
Nói đoạn, bàn tay vung lên, chỉ thấy Trương Vân Vân hét thảm, mũi miệng ộc ra máu, xen lẫn còn có vài cái răng. Khương Thần quạt nàng một cú trời giáng, mặt không đổi sắc, nói tiếp: “Nhưng con kiến đó hết lần này lần khác muốn cắn ngươi…đừng ngại một tay đập chết nó.”
“Oa, Khương đại ca, ngươi nói thật hay, xem ả chanh chua lúc này bộ dạng có bao nhiêu xấu xí.” Lâm Hinh Nhi nhảy tới chỗ Trương Vân Vân, đám bằng hữu nàng sau khi nâng đỡ nàng đứng dậy, liền khẽ lui ra sau, đây là chuyện của hai người Lâm Hinh Nhi cùng Trương Vân Vân, bọn hắn không dám xem vào. Nói đùa, đối với Lâm Hinh Nhi, bọn hắn cũng không dám có chút lỗ mãng. Nếu không, chỉ một câu nói của Lâm gia nàng, có thể đem công ty nhà bọn hắn phá sản.
“Dã nam nhân, ngươi dám đánh ta.” Trương Vân Vân hùng hổ toan tính lao đến cào cấu Khương Thần, mặt bắt đầu sưng lên, hai mắt đỏ ngầu nước mắt tùm lum, bộ dáng thảm hại. Khương Thần khẽ đưa mắt cho Lâm Hinh Nhi. Lâm Hinh Nhi tim đập có chút nhanh, hơi chút hồi hộp, một thoáng sau mím môi gật đầu, vẻ mặt quyết tâm. Nàng nhảy tới hất Trương Vân Vân ra, sau đó tát liên tục vào mặt Trương Vân Vân, không cho nàng có cơ hội phản kháng.
“Trương a di, ta nói ngươi không ở nhà học ôn nhu, tìm tiểu nam sinh đi, chạy tới đây mù chế giễu cái gì.”
“Trương a di, bộ dáng ngươi thật thảm a, để xem sau này còn ai muốn ngươi.”
“Trương a di, ngươi thật hung a, sau này chắc chắn không gả đi được.”
Người đi đường nghe vậy, liền trợn trừng mắt, ngươi đánh người ta hung hăng đến vậy, còn nói người ta hung, thật không biết ai mới là người hung.
Lâm Hinh Nhi càng đánh càng nghiện, Trương Vân Vân lúc này hai má sưng húp, đầu không khác gì đầu heo, chỉ có thể nằm ôm đầu khóc lóc. Người đi đường thấy vậy, đứng xúm lại đông đúc, cũng không thấy ai can ngăn, chỉ đứng quay chụp bằng điện thoại, hiếm khi bọn chúng mới trông thấy một tiểu mĩ nữ hung hăng đến vậy.
Lâm Hinh Nhi đánh có chút mỏi tay, liền dừng lại, trông thấy bộ dáng thê thảm của Trương Vân Vân, khuôn mặt có chút không được tự nhiên, nàng lè lưỡi gãi gãi trán nói: “Thật không có ý tứ, đánh có chút nghiện.”
Người xung quanh trông thấy bộ dáng của nàng cười phá lên, một số thanh niên nam tử còn lén giơ ngón cái, hai mắt nhìn Lâm Hinh Nhi tỏa sáng.
Trương Vân Vân nằm co ro ôm đầu, lúc này không mở miệng ra nói được, nàng không chỉ bị tát cho sưng hết mặt mũi, hai mắt còn bị Lâm Hinh Nhi đấm cho thành gấu mèo, nhìn qua vừa buồn cười vừa thương.
“Đi thôi, đối với loại nữ nhân chanh chua này, chỉ có thể đánh cho nàng sợ, lần sau thấy ngươi mới tránh đường.”Khương Thần lạnh nhạt nói, thanh âm mang chút giá rét cùng bạo lực.
Lâm Hinh Nhi co rụt đầu le lưỡi, cười hì hì, nàng đây là lần đầu tiên đi đánh nhau, lại đánh chính kẻ mình ghét nhất, nghĩ lại vẫn thấy hả dạ, trong đầu xoẹt qua ý nghĩ lần sau nếu gặp lại Trương Vân Vân có nên đánh nàng thêm một lần nữa hay không.
…
Trong một căn biệt thự rộng lớn, trên sofa ngồi lấy hai người một nam một nữ, thanh niên nam tử khuôn mặt có chút lạnh lùng đang ngồi nhâm nhi một li trà, thiếu nữ lại đang ngồi xem truyền hình, bộ dáng say sưa, chính là Lâm Hinh Nhi cùng Khương Thần. Sau
sự việc ẩu đả trên phố, Lâm Hinh Nhi liền dẫn hắn về căn biệt thự mà mẹ con nàng thuê trong những ngày du lịch.
“Khương đại ca, ngươi có thể kể cho ta nghe lúc trước ngươi sống trên đảo như thế nào không.”
Lâm Hinh Nhi mắt vẫn nhìn tivi, miệng lại hỏi chuyện Khương Thần. Chỉ là Khương Thần giả bộ làm ngơ nàng. Đối với những cô nàng ngốc manh như thế này, cách tốt nhất là giữ im lặng, nếu không, những câu hỏi mà nàng đặt ra chính là liên miên vô tận.
“A đúng rồi, ta có nên gọi điện thoại cho Thải Hân tỷ không nhỉ? Nếu nàng biết ngươi tới đất liền hẳn sẽ rất vui.”Lâm Hinh Nhi đột nhiên vỗ đùi nói. Nàng cảm thấy hôm nay dường như quên thứ gì, lúc này mới nhớ ra, tại sao lại quên gọi điện thoại cho Lâm Thải Hân báo cho nàng tin tức về Khương Thần.
“Không cần, ta sẽ đi gặp nàng sau.”Khương Thần nhẹ nhàng lắc đầu, nhắc đến Lâm Thải Hân mới khiến hắn nhu hòa một chút. Lâm Hinh Nhi cũng tinh ý nhận ra điều này, môi dẩu lên khẽ cười hắc hắc, khuôn mặt gian xảo.
“Khương đại ca ngươi thích Thải Hân tỷ sao, nghe nói tên họ Trương kia ngày nào cũng làm phiền Thải Hân tỷ, mà nghe Thiên Bá bá bá nói, đợi hai người đi đại học sẽ sắp xếp cả hai học chung một trường để dễ bề bồi đắp tình cảm.”
Khương Thần chỉ khẽ nhếch mép, đối với loại chuyện này hắn căn bản không quan tâm lắm, Lâm Thải Hân tuyệt đối sẽ không sinh ra tình cảm với Trương Lôi. Hắn cũng không để ý tới một con kiến quanh quẩn bên chân mình, chỉ la nếu như con kiến đó cắn tới hắn hoặc bằng hữu hắn, hắn cũng không ngại dẫm lên.
“Ta muốn đi nghỉ một chút, sắp xếp giúp ta một căn phòng, không cần rộng rãi, chỉ cần có chỗ nằm là được.”Khương Thần hướng Lâm Hinh Nhi nói.
Nàng khẽ gật đầu, nhảy cà tưng lên tầng 2, nhìn xem trên đó còn phòng trống không. Lúc thuê căn biệt thự này, hai mẹ con nàng cơ bản chỉ dùng tầng một, để đồ đạc cùng sử dụng hai phòng ngủ. Bình thường sẽ ra ngoài dạo phố, nên không để ý căn nhà có những gì.
“Khương đại ca, trên đây còn một phòng trống, có cả nhà vệ sinh cùng nhà tắm, ngươi có thể dọn lên đây, ngày mai ta sẽ dẫn ngươi đi mua chút đồ cùng cắt tóc.”Lâm Hinh Nhi tiếng gọi từ trên vọng xuống. Khương Thần đứng dậy vươn vai, mấy ngày hôm nay hắn cũng chưa được ngủ nghỉ, thân thể có chút không thoải mái.
Sau khi Khương Thần nằm nghỉ, một lát sau, Vũ Linh trở về.
“Mẹ, ngươi có mua được gì cho Hinh Nhi không?”Lâm Hinh Nhi lon ton chạy ra, khuôn mặt hí hửng.
“Ta tránh ra để cho các ngươi dễ bề nói chuyện, mua gì mà mua, ngươi còn chưa đủ quần áo mặc hay sao.”Vũ Linh cười mắng, mặc dù hiện tại đã lớn nhưng Lâm Hinh Nhi vẫn vòi quà mỗi lần nàng ra ngoài về, không khác gì một tiểu hài tử.
Lâm Hinh Nhi lè lưỡi, ôm lấy một bên tay Vũ Linh, dìu nàng như dìu lão nhân vào ghế sofa, tự thân rót nước, lại còn chủ động nắn bóp vai cùng đấm lưng cho Vũ Linh.
Vũ Linh phì cười, từ trong túi xách lấy ra một chiếc hộp đựng đồng hồ đeo tay tinh xảo, đưa cho Lâm Hinh Nhi. Lâm Hinh Nhi sau khi nhận được đồng hồ liền cực kì vui sướng, vỗ tay hoan hô, quên cả việc đấm bóp cho Vũ Linh.
“Đứa nhỏ này thật là…”Vũ Linh mỉm cười, ánh mắt nhìn Lâm Hinh Nhi nhu hòa.
“Mẹ, Khương đại ca dường như không thích chúng ta? Hắn thật lạnh lùng.”Lâm Hinh Nhi trề môi, ôm eo Vũ Linh phụng phịu, có chút làm nũng.
Vũ Linh mỉm cười, gõ trán nàng một cái khẽ nói: “Có lẽ đứa nhỏ này sống trên đảo lâu ngày nên tính cách có chút hướng nội, dù sao hắn chính là ân nhân của Lâm gia ta, hảo hảo đối đãi hắn cho tốt, ta nhìn hắn chính là một người tốt, so với Trương Lôi tốt hơn không biết bao nhiêu.”
Lâm Hinh Nhi toét miệng cười nghĩ lại cảnh hôm nay nàng cầm điện thoại đưa qua đưa lại trước mặt Khương Thần trêu đùa hắn.
“Mẹ, ngươi nói đúng, mặc dù hắn ít nói một chút, lạnh lùng một chút, nhưng so với tên họ Trương kia tốt hơn không biết bao nhiêu lần, ngươi không tưởng tượng được đâu, mỗi lần ánh mắt hắn nhìn ta, thật đáng ghét.”Lâm Hinh Nhi nhíu mày nói, giường như đối với Trương Lôi kia cực kì chán ghét.
Vũ Linh khẽ lắc đầu, năm xưa nàng cũng có hôn ước từ bé với Lâm Khiếu Thiên, chính là lão nhị Lâm gia, ban đầu cũng cực lực phản đối nhưng sau đó, phát hiện ra con người Lâm Khiếu Thiên cực kì hào sảng cùng tốt bụng, sau cùng nảy sinh tình cảm mới lấy nhau, hiện tại Lâm Thải Hân cùng Trương Lôi mặc dù cũng có hôn ước, nhưng Lâm Thải Hân đối với hôn ước này cực lực phản đối, nhất là những năm trở lại đây. Có lẽ Khương Thần chính là nguyên do từ đó.
“ Hinh Nhi, ngươi đã gọi điện báo tin cho Thải Hân?”Vũ Linh chợt nhớ ra, nói.
“Khương đại ca nói rằng không cần thiết.”Lâm Hinh Nhi có chút phụng phịu nói, sau đó ngay lập tức đổi sang vẻ mặt tinh quái, có chút thần thần bí bí: “Mẹ, ngươi đoán xem liệu Khương đại ca có thích Thải Hân tỷ không.”
Vũ Linh sũy nghĩ một hồi, sau đó liếc thấy khuôn mặt háo hức của Lâm Hinh Nhi, liền gõ cho nàng một cái, cười mắng: “Đứa nhỏ này, ngươi suốt ngày trong đầu nghĩ gì đâu? Định bao giờ sẽ cho ta xem mặt con rể đây.”
Lâm Hinh Nhi đỏ mặt, vùi đầu vào ngực Vũ Linh lắc lắc đầu nói: “Không muốn chọc ta, ta mới không thèm gả đi đây này, ta sẽ ăn bám mẫu thân đại nhân ngươi.”