Đạt được mục đích, Nhất Hạ nhanh chóng quay về Lục Thanh Các, sau đó dịch dung thành Bộ dạng của Nhị Hạ.
Nhiệm vụ lần này rất quan trọng, sau này mưu kế có thành hay không đều nằm trong hoàng cung Bắc Lịch.
Sáng hôm sau, Nhị Hạ ngồi trên xe ngựa cùng vài người hầu đến phủ của Dịch Thiên từ sớm.
Nhị Hạ đoán được gần đây thời tiết mưa nắng bất chợt, vì thế cô không thể cưỡi ngựa để tránh lớp dịch dung bị trôi.
Nhưng cũng vì vậy bị Dịch Thiên châm chọc một phen.
Trên đường đi quả nhiên mưa không ít, có lúc may mắn tìm được một ngôi miếu hoang tránh tạm, có lúc chỉ có thể nấp dưới tán cây.
Dịch Thiên luôn miệng châm chọc Nhị Hạ là tên thư sinh ẻo lả không biết cưỡi ngựa.
Bây giờ thì tốt rồi, chỉ có hắn và thuộc hạ ướt nhẹp, những người kia ngồi trong kiệu, một giọt nước cũng không bắn tới.
Đoàn người đi mấy ngày mới đến thành tiếp theo, nhưng trời mưa liên tục khiến hành trình chậm hơn rất nhiều.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, phải mấy tháng mới tới Bắc Lịch.
Đám người chỉ có thể mua mấy chiếc kiệu, ngày đêm lên đường.
Một tháng sau bọn họ cũng ra khỏi biên giới Nam Đông, lại mất thêm nửa tháng mới đến kinh đô Bắc Lịch.
Kinh đô Bắc Lịch tuy phồn hoa tấp nập, nhưng không bằng Nam Đông.
Người ở đây phần lớn đều sống ở vùng thảo nguyên hoang dã, lấy việc săn bắt để kiếm sống.
Những chuyện giao thương buôn bán không phải sở trường của họ.
Nếu có thể mở cửa giao thông buôn bán với những nước khác, đối với Bắc Lịch là một chuyện tốt.
May mắn hôm nay vào thành trời nắng, một thái giám cùng mấy chục nội vệ đang chờ bọn họ ở cổng thành.
Dịch Thiên lấy lệnh bài và văn thư có con dấu của hoàng thượng để chứng minh thân phận.
Sau đó theo thái giám vào hoàng cung, bọn họ được sắp xếp ở Ô Lãm cung, nơi chuyên tiếp đãi khách quý.
Tuy bên ngoài bọn họ tiếp đãi rất chu đáo, nhưng Dịch Thiên vẫn dặn mọi người nên cẩn thận.
Dù sao nơi này vẫn là nước của người khác, không thể không đề phòng có