" Tam hoàng đệ, hôm nay có sứ giả Nam Đông ở đây, đệ làm như vậy là có ý gì? Khinh thường sứ giả sao?"
" Đệ cảm thấy mệt, không thể cùng 2 vị hoàng huynh tiếp đãi sứ giả được.
Vẫn mong nhận được sự thông cảm từ mọi người."
Phích Lịch Hạn không chịu để yên, tiếp tục châm chọc.
" Con của 1 nô tì thì làm gì biết quy tắc, không chúng như chúng ta, xuất thân từ danh gia vọng tộc."
Phích Lịch Châu nghe xong lời này không chút phản ứng, hắn ta đi thẳng đến cầu thang, ngồi yên ở đó.
Nhưng Phích Lịch Hạn vẫn không chịu buông tha, hắn mang một bát rượu và một đ ĩa thịt đến, ném trước mặt Phích Lịch Châu như cho súc ăn.
" Ăn đi! Đừng để thân thể yếu ớt bệnh tật này làm khổ người khác nữa.
Bao nhiêu năm bệnh tật cũng không biết đã tốn bao nhiêu thuốc thang, công sức của các thái y rồi.
Đúng là phế vật!"
Phích Lịch Châu vươn tay bốc một miếng rau, không ngờ Phích Lịch Hạn lại thô lỗ đá văng chiếc đ ĩa khiến đồ ăn vung vãi trên sàn.
Hắn ta còn đổ rượu lên đầu đệ đệ của mình, điều này khiến mọi người xung quanh đều hả hê, chỉ có Dịch Thiên cảm thấy khó chịu.
Thuở nhỏ, bởi vì tính tình kì quái không thích tiếp xúc với đám công tử hào môn, nên Dịch Thiên cũng thường xuyên bị bắt nạt.
Mà tình huống như Phích Lịch Châu hôm nay, hắn cũng từng trải qua không ít lần, nhưng từ trước đến nay chẳng có ai cứu rỗi, chẳng ai cho hắn sự ấm áp mà bản thân hằng mong ước.
Có 1 lần khi theo phụ thân vào trong cung đi du thuyền, Dịch Thiên bị đẩy xuống hồ nước.
Hắn chới với, cố gắng ngoi lên, nhưng lại không ngừng bị sặc nước.
Người xung quanh không ít, cung nữ, thái giám, người lớn trẻ nhỏ đều không nguyện ý giúp, bọn họ chỉ trỏ, nói nói cười cười.
Cuối cùng Dịch Thiên cũng hiểu được sự vô tình của thế nhân, hắn buông bỏ sự sống ngừng giãy giụa, để bản thân chìm sâu xuống đáy hồ, cũng để kết thúc sự đau