Nhị Hạ vừa lên thuyền được nửa ngày thì số lính kia đã bị phát hiện.
Bọn chúng muốn ném những người này xuống dưới biển, để làm mồi cho cá.
Nhưng điều chúng không thể ngờ đây đều là những cao thủ bơi lội, chỉ trong thoáng chốc đã có thể bơi lên bờ.
Mà từ xa một chiếc thuyền lớn cũng chậm rãi đi đến, người đứng bên trên phần lớn đầu tóc đã lấm tấm bạc.
Chỉ có một nam tử ở giữa anh tuấn tiêu soái phong độ ngời ngời, xem như cũng tạm được.
Vừa nhìn, tên thuyền trưởng đã nhận ra con thuyền kia đều là người của quan phủ, hắn bắt đầu lệnh cho thuộc hạ làm việc.
Tên hải tặc đưa Nhị Hạ đang bị trói ra, uy hiếp người trên thuyền.
" Đoán chắc đây là người của ngươi nhỉ? Trước đó có mấy tên đã bị ta ném xuống biển cho cá ăn rồi, tên này thì khác, vẫn còn trẻ lại rất anh tuấn.
Hắn có thể ở trên thuyền làm vật giải sầu cho bọn ta, dù sao ở đây có vài huynh đệ rất thích nam sủng đấy.
Haha!"
" Hắn là tên thuộc hạ không nghe lời, chi bằng các người cứ vứt hắn xuống sông để cho cá ăn thịt, cũng để ta giải mối hận trong lòng."
" Nhìn xem! Chủ nhân cũng không cần ngươi, chi bằng cứ an tâm ở lại đây hầu hạ các huynh đệ đi.
haha"!
" Tam điện hạ đừng quan tâm bọn chúng nói, mau bắn pháo, đi bắn cho đám ác nhân này chết hết."
" Hoả pháo là thứ quan trọng đối với Bắc Lịch, hoàng đế sẽ đưa nó cho 1 tên hoàng tử khắc chết sủng phi của mình sao?"
Câu này khiến Phích Lịch Châu tức giận, Nhị Hạ nhanh chóng trấn an.
Tình hình lúc này rất căng thẳng, thuyền của đám hải tặc có hoả pháo, sức công phá lớn.
Nhưng thuyền của tam hoàng tử chỉ có cung nỏ, thực lực giữa bọn họ chênh lệch quá lớn, một khi đánh nhau, phía Phích Lịch Châu sẽ tổn hại rất lớn.
Đám hải tặc rất tự tin châm pháo, nhưng đến lúc này chúng mới phát hiện số đạn đã biến mất.
Người của Phích Lịch Châu trước khi bị bắt sớm đã ném chúng xuống biển.
Lúc này chúng chỉ còn 1 con tin là Nhị Hạ, nhưng cô ta không muốn liên lụy ai, liền nhảy xuống biển.
Lúc này Phích