Muốn được truyền ngôi còn cần lấy được lòng của hoàng thượng, mà hiện tại Phích Lịch Châu không chức không quyền.
Cho dù trước đó tiêu diệt hải tặc lập được đại công, nhưng chẳng qua chỉ được ban thưởng ngàn lượng bạc.
Phích Lịch Châu nhớ đến hội săn bắn hàng năm sắp đến.
Trong mấy ngày này hai hoàng tử kia chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách lấy lòng hoàng thượng, nếu có thể phá kế hoạch của chúng thì tốt.
Nhưng muốn biết bọn chúng muốn làm gì phải nhờ đến Dịch Thiên, mà chuyện này lại phải để Nhị Hạ ra tay cầu xin.
Buổi tối Nhị Hạ nấu 1 bàn thức ăn lớn, đặc biệt chờ Dịch Thiên ở trong phòng.
Hắn vừa nhìn qua đã đoán được ý đồ của cô, nhưng vẫn muốn trêu chọc vài câu.
" Hôm nay đâu có động trời, ngươi đột nhiên tới phòng ta làm gì?"
" Bởi vì ta nhớ ngài."
Dịch Thiên trợn tròn mắt kinh ngạc, lần đầu tiên hắn lại thấy sợ 1 nam nhân đến như vậy.
Trước đây đến hoàng thượng tức giận hắn cũng không sợ, nam nhân này một chút võ công cũng không có mà có thể khiến hắn kinh hãi như thế.
Dịch Thiên nhíu mày, xoay người rời đi, lúc này Nhị Hạ mới dừng việc đùa giỡn lại.
" Ta nói đùa thôi, Dịch đại nhân đừng để trong lòng.
Hôm nay ta đến là có chuyện muốn nhờ ngài giúp."
" Tốt nhất là sau này ngươi đừng nói chuyện với ta kiểu đó, nếu không ta sẽ…"
" Được! Được! Tiểu nhân sau này không dám nữa, Dịch đại nhân đừng giận.
Mời ngồi!"
" Ngươi muốn nhờ ta, nhưng ta đâu có đồng ý giúp."
" Chuyện này là bước ngoặt quyết định Phích Lịch Châu có thể lên ngôi hay không.
Cho nên bất luận dùng cách gì ta cũng phải khiến ngài đồng ý."
" Không phải ngươi lợi hại lắm sao, chuyện này hãy tự giải quyết đi."
" Cho dù ta có lợi hại bao nhiêu cũng không bằng Dịch đại nhân, nếu Phích Lịch Châu không thể lên ngôi vậy chiến tranh giữa hai nước sẽ không có ngày kết thúc.
Suy nghĩ đến thiệt hơn vẫn mong ngày đồng ý giúp đỡ… Hơn nữa trước đây không phải ngài từng nói sẽ giúp