Nhất Hạ liều mình phản kháng, nhưng đứng trước Dịch Thiên, võ công của cô chỉ như mèo cào, hắn ta nhanh chóng trói tay chân cô lại, đề phòng người lại chạy mất như 3 năm trước.
Nhất Hạ hiện tại không thể dùng khinh công để chạy, cô chỉ đành mặc cho Dịch Thiên bế mình lên kiệu.
Hắn đặt Nhất Hạ lên đùi, để cô tựa vào lòng mình rồi nhẹ nhàng ôm lấy.
Suốt đường đi Dịch Thiên luôn giữ im tư thế, cũng không nói gì.
Chỉ là khoé mắt hắn đỏ ngầu, có vẻ như việc gặp lại Nhất Hạ khiến hắn không thể kiềm chế cảm xúc của mình.
" Ta mệt rồi, thả ta ra!"
" Thả ra để nàng lại bỏ trốn à?"
" Bỏ trốn? Ta không làm gì sai, tại sao phải bỏ trốn?"
" Ba năm trước nàng đã bỏ ta mà đi, có biết ta tìm nàng cực khổ thế nào không?"
Nhất Hạ cho rằng sở dĩ Dịch Thiên tốn bao công sức tìm mình là vì chuyện cô làm đêm đó.
Nhưng rõ ràng người chịu thiệt trong chuyện này là cô, một đại nam nhân như hắn thì đòi trách nhiệm cái gì?
" Chuyện đêm đó chỉ là bất đắc dĩ, ta là nữ nhân còn không nói gì thì thôi, nhài cứ muốn dây dưa làm gì?"
" Đêm đó chúng ta đã làm chuyện phu thê, nàng không cảm thấy chúng ta nên có trách nhiệm về những chuyện đã xảy ra sao?"
Nhất Hạ cảm thấy Dịch Thiên thật phiền phức, nếu cứ để hắn bám theo mình mãi, e rằng kế hoạch lại 1 lần nữa bị phá hoại, vì vậy cố tình nói.
" Chịu trách nhiệm gì chứ, đó cũng đâu phải lần đầu của ta."
" Nhưng đó là làn đầu của ta, nàng đã cướp đi sự trong trắng của 1 nam nhân, trinh tiết của ta đã mất nàng phải chịu trách nhiệm chứ."
Nhất Hạ bất ngờ, cô còn tưởng người như Dịch Thiên cũng phải có quan hệ mờ ám với không ít người, con rơi con rớt bên ngoài có lẽ còn nhiều hơn nô bộc trong nhà.
Dù sao các thế gia công tử bay giờ đều như vậy, lại không ngờ đến hắn ta vẫn là 1 tên nam nhân chưa biết sự đời.
Bây giờ lại còn dám đến chỗ cô bắt đền trinh tiết, thật nực cười.
" Đó là lần đầu của ngài sao? Chẳng trách sao nó lại yếu như vậy."
" Yếu sao? Được! Bây giờ ta sẽ cho nàng biết ta yếu thế nào."
Dịch Thiên cho xe ngựa dừng lại ở 1 khách đi3m, sau đó bế Nhất Hạ vào trong.
Mặc cho cô chống trả quyết liệt, hắn vẫn " hành hạ" cô từ chiều tối đến tận sáng hôm sau.
Nhất Hạ tỉnh dậy với một thân thể ê ẩm, cô muốn nhân lúc Dịch Thiên không ở đây mà bỏ trốn, nhưng vừa ra đến cửa hắn ta đã mang đồ ăn sáng vào.
Nhất Hạ thầm cảm thán quả nhiên vướng vào tên điên này không dễ thoát.
Nhất Hạ giận dỗi chuyện hôm qua vì vậy không muốn nói chuyện cùng Dịch Thiên, đồ ăn hắn mang đến cũng không thèm động vào.
Nhưng Dịch Thiên sao có thể để cô tự ngược đãi mình, hắn liền đề ra chủ ý giúp Nhất Hạ bón cơm bằng miệng, lúc này cô mới chịu ăn.
Lần này Nhất Hạ không bị trói chân nữa, nhưng tay cô và Dịch Thiên lại được buộc chung vào một sợi dây thừng.
Một khi cô có chút động tĩnh hắn liền biết ngay, như thế này cho dù cô có tìm cách nào cũng không thể chạy được.
Dọc đường đi Dịch Thiên chăm sóc Nhất Hạ rất cẩn thận, chu đáo.
Bộ dạng hiện tại so với trước đây đúng là khác 1 trời 1 vực.
Mà những điều này điều không thể khiến Nhất Hạ cảm động.
Trước đây Nhật Tư Đồng và Phích Lịch Châu cũng từng chăm sóc cô như vậy.
Nếu nhận được sự quan tâm từ một người lại đem lòng yêu người đó, vậy không phải bản thân sẽ yêu rất nhiều người sao? Dù gì với nhan sắc của Nhất Hạ, khắp thế gian cũng không thiếu người tình nguyện chăm sóc cô.
Càng nghĩ Nhất Hạ càng thêm tự tán thưởng nhan sắc của bản thân, không ngừng cười 1 mình.
Dịch Thiên chăm chú nhìn Nhất Hạ, nụ cười của cô như ánh nắng ban mai, ngọt ngào và trong trẻo khiến người ta si mê, vậy mà trước đây hắn chưa từng để ý thấy.
Nhất Hạ bị Dịch Thiên nhìn đến mất tự nhiên, cô cũng không thể tiếp tục cười nữa.
Mỗi lần nhìn thấy hắn đều có cảm giác chán ghét và hận thù.
Nếu không phải vì bản thân còn đại nghiệp chưa hoàn thành, cô nhất định sẽ liều một trận sống chết với hắn.
Xe ngựa mất gần một tháng để quay về kinh thành, Dịch Thiên bố trí phòng của Nhất Hạ gần với mình, cho người canh gác xung quanh đến cả mái nhà hắn cũng không